Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 315: Nhìn thấu, hạ lệnh!

Có đệ tử nói tiếp: "Có thể sư bá Ma Nghiêm đã ra ngoài từ sớm rồi hay không?"
"Đúng vậy, có khả năng."
"Không sai."
Đám đệ tử nhao nhao phụ họa.
"Sẽ không, sư bá Ma Nghiêm vô cùng nghiêm cẩn, mấy chục năm như một ngày...
Nếu như không có tình huống đặc biệt thì tuyệt đối sẽ không thay đổi."
Bên cạnh, một đệ tử tiến lên nói: "Hơn nữa, sau khi ta vào phòng, phát hiện bát cơm đêm qua sư bá Ma Nghiêm ăn cũng còn để lên bàn.
Xưa nay Ma Nghiêm sư bá sẽ không lãng phí...
Rất có thể đêm qua hắn cũng chưa trở về phòng."
"Cái gì?"
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Chẳng lẽ đêm qua trưởng môn phát Thất Sát tới cửa vụng trộm bắt sư bá Ma Nghiêm đi rồi?"
Nghê Mạn Thiên âm dương quái khí nói: "Hoa Thiên Cốt, ta nhớ được... hôm qua ngươi mang một đám người kỳ quái tới Trường Lưu.
Ngươi lại trùng hợp có quan hệ mật thiết với Thất Sát Phái.
Hiện tại, Ma Nghiêm sư tổ không thấy.
Ngươi có thể cho chúng ta một lời giải thích hợp lý không?"
"Hoa Thiên Cốt, ngươi mau nói!"
"Cái người có đầu tóc vàng kia vừa nhìn đã biết không phải là người tốt lành gì, không đúng, phải nói vừa nhìn đã thấy chính là yêu quái!"
"Mấy người mặc quần áo khác cũng rất quái dị!"
"Bọn hắn chắc chắn là gian tế của Thất Sát Phái!"
"Không sai!"
Chúng đệ tử hùa theo phụ họa.
Hoa Thiên Cốt nói: "Bọn hắn không phải người của Thất Sát Phái, mặt khác, chuyện tổ sư Ma Nghiêm chỉ là trùng hợp."
"Trùng hợp? Trên thế giới có nhiều trùng hợp như vậy à?" Nghê Mạn Thiên cười lạnh nói.
Đường Bảo tức giận nói: "Nghê Mạn Thiên, ngươi không nên ngậm máu phun người!"
Bên cạnh, Lạc Thập Nhất nói: "Được rồi, bây giờ không phải là lúc thảo luận những chuyện này.
Mọi người tách ra đi tìm sư phụ đi!"
Chúng đệ tử nghe theo, lúc này mới tản ra bốn phía.
Nhưng có mấy tên đệ tử thì là đi tới xung quanh đám người Diệp Húc, mơ hồ trông coi bọn hắn.
Bộ dáng đó hiển nhiên là đề phòng bọn hắn chạy trốn.
Đối với chuyện này, đám người Diệp Húc cũng không thèm để ý, chỉ đứng tại chỗ yên lặng nhìn phong cảnh phía xa, suy nghĩ lại nằm trong nhóm chat bao lì xì Chư Thiên.
Quách Tương: Vừa nhìn vẻ về ngoài của Nghê Mạn Thiên đã biết nàng không phải người tốt lành gì.
Quách Tương: Nhưng không ngờ còn xấu xa hơn cả trong tưởng tượng của ta nữa, hừ!
Hinamori Amu: Trong phim truyền hình, Nghê Mạn Thiên cũng không có kết quả gì tốt, bây giờ, gặp phải đại nhân Chúa Cứu Thế, vậy thì nàng càng không có kết cục tốt.
Esdeath: Đáng tiếc, ta không thể đến thế giới Hoa Thiên Cốt, nếu không, bẻ gãy hai tay hai chân của nàng, móc con mắt của nàng, nhất định sẽ rất thú vị.
Bao Chửng: Bởi vì đố kị sinh hung ác, bởi vì hung ác phạm tội. Đố kị thật sự là thứ đáng sợ nhất.
Hồng Thất Công: Đố kị đáng sợ? Nữ nhân mới là đáng sợ nhất, ngươi không thấy Esdeath vừa nói muốn chém đứt hai tay hai chân, móc mắt của Nghê Mạn Thiên sao?
Esdeath: A? Hay là đổi thành chặt đứt hai tay hai chân của ngươi, móc mắt của ngươi đi?
Hồng Thất Công: Đại lão, ta sai rồi. Quỳ lạy.jpg.
Conan: Ha ha.
Namikaze Minato: Người tốt và người xấu không thể xác định chỉ bằng vẻ bề ngoài.
Naruto: Nói không sai, yêu quái tóc vàng.
Boruto: Tóc của ngươi không phải vàng à?
Cát Tiểu Luân: Đừng ồn ào nữa, ba người các ngươi đều là tóc vàng.
Namikaze Minato:...
Naruto:...
Boruto:...
Na Tra: Thì ra đầu tóc vàng mới là yêu quái, đáng tiếc, ta không phải.
(Trong lòng Na Tra: Ha ha ha! Ta không có đầu tóc vàng, quá tốt, ta không phải yêu quái, ta không phải yêu quái, ta không phải yêu quái!)
Inuyasha: Xem ra, ta phải nghĩ biện pháp đi đổi thành đầu tóc vàng mới được.
Tô Đại Cường: Muốn đầu tóc trở thành màu vàng quá đơn giản, đến thế giới của chúng ta, rất nhanh sẽ có thể giúp ngươi giải quyết.
Inuyasha biến thành tóc vàng?
Chó lông vàng?
Hình ảnh đó, Diệp Húc vừa nghĩ tới thôi đã cảm thấy buồn cười.
...
Thế giới Hoa Thiên Cốt.
Xa xa trong rừng cây, đột nhiên vang lên một trn âm thanh tạp nhạp.
"Sư bá Ma Nghiêm!"
"Tìm được rồi, sư bá Ma Nghiêm ở đây!"
"Sư bá Ma Nghiêm, ngươi không sao chứ?"
"Là ai, là ai lại chôn sư bá Ma Nghiêm xuống đất như vậy?"
...
Đám người Diệp Húc nghe thấy âm thanh nhìn lại.
Chôn người?
Rừng cây?
Lập tức, trên mặt đám người Diệp Húc đều lộ ra một tia quỷ dị.
Tiếp theo, đồng thời đưa ánh mắt rơi vào trên người Phùng Bảo Bảo.
Phùng Bảo Bảo thì một mặt lạnh nhạt, giống như cái gì cũng không biết.
Một lát sau, Ma Nghiêm từ trong rừng cây chật vật đi ra.
Hắn làm người cương chính, nghiêm cẩn, thích sĩ diện.
Kết quả, tối hôm qua lại bị người ta chôn sống.
Hơn nữa, còn bị tất cả các đệ tử phái Trường Lưu đều biết chuyện này.
Đối với hắn thì đây quả là chính là sỉ nhục, sỉ nhục to lớn!
Gương mặt Ma Nghiêm tái xanh, hắn xin thề, hắn nhất định phải tìm ra người ngày hôm qua, đồng thời nghiêm trị không tha!
Lúc này, Bạch Tử Họa và Sanh Tiêu Mặc xuất hiện cách đó không xa.
Hiển nhiên, bọn hắn cũng đã biết chuyện Ma Nghiêm mất tích.
Sanh Tiêu Mặc lo lắng hỏi: "Sư huynh, ngươi không sao chứ?"
Ma Nghiêm lắc đầu, nói: "Ta không sao."
Sau một khắc, ánh mắt của hắn bỗng nhiên run lên.
Bởi vì, hắn nhìn thấy một bóng lưng.
Một bóng lưng làm cho hắn hận thấu xương.
Chính là Phùng Bảo Bảo hôm qua dùng nhánh cây gõ đầu hắn đã vậy còn chôn sống hắn.
"Là ngươi!" Ma Nghiêm tức giận quát.
Ngay sau đó, hắn sải bước nhanh chóng bước qua.
Trong lòng bọn người Diệp Húc cũng rất bất đắc dĩ.
Quả nhiên vẫn là bị phát hiện.
Trong lòng Hoa Thiên Cốt bối rối không thôi, hiển nhiên, nàng cũng đoán ra một chút đại khái chuyện đã xảy ra.
Bạch Tử Họa vì để tránh cho mâu thuẫn, chủ động dò hỏi: "Sư huynh, đến cùng xảy ra chuyện gì vậy?”
"Đêm qua, ta thấy nàng lén lút ở trong rừng cây, thế là đi lên hỏi thăm.
Kết quả, nàng đánh lén đánh ta ngất xỉu, đồng thời chôn ta ở trong rừng cây!
Ta dám đảm bảo, nàng nhất định không thể nghi ngờ là tà ma, ở Trường Lưu ta, tuyệt đối không có ý tốt!" Ma Nghiêm tức giận nói.
Phùng Bảo Bảo thản nhiên nói: "A, thì ra ngươi vẫn thấy được ta."
Đám người:...
Nguyên bản, Bạch Tử Họa còn muốn từ trong đó điều giải một phen, nói có lẽ có hiểu lầm gì đó.
Nhưng, lúc này lại là có chút không biết mở miệng như thế nào.
Ma Nghiêm càng tức đến cả người đều phát run lên.
Trực tiếp thừa nhận?
Hơn nữa, giọng nói nhẹ nhõm, bình tĩnh như vậy.
Hắn thấy, đây quả thực là miệt thị đối với mình.
Sỉ nhục!
Cực kỳ sỉ nhục!
Ma Nghiêm nghiêm nghị nói: "Tốt, ngươi thừa nhận là được.
Đến, bắt lấy nàng ta, còn có một đám đồng bạn lai lịch không rõ của nàng, bắt hết toàn bộ lại cho ta."
"Vâng!" Chúng đệ tử cùng nói, đồng thời nhanh chóng tiến lên, làm bộ muốn đem trấn áp bọn người Diệp Húc.
Hoa Thiên Cốt cuống quít đứng dậy, nói: "Mọi người chờ chút đã, xin nghe ta nói mấy câu..."
Sau đó, nàng cuối người thật sâu, xin lỗi Ma Nghiêm, nói: "Sư bá, ta thay Bảo Nhi tỷ nói lời xin lỗi ngài.
Đêm qua, Bảo Nhi tỷ chỉ là thèm ăn, cho nên đi vào rừng cây bắt mấy con chim.
Kết quả, trùng hợp gặp phải ngài, dưới tình thế cấp bách, nàng mới ra tay đánh ngài ngất xỉu.
Từ trước đến nay, Bảo Nhi tỷ nói chuyện và làm việc vô cùng tùy ý, tuyệt đối không phải cố ý mạo phạm ngài...
Bảo Nhi tỷ, còn có tất cả mọi người là bạn bè của ta, tuyệt đối không phải là tà ma gì cả.
Xin ngài không nên bắt bọn họ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận