Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 455: Giải Quyết, Vui Vẻ!

Móng vuốt kia vừa cách Diệp Húc chừng một mét thì đã bị một màn hào quang vô hình ngăn lại.
“Ầm!"
Một âm thanh nặng nề vang lên, móng vuốt kia lập tức tan biến.
Nguy cơ... Nháy mắt đã được giải trừ.
Diệp Húc nhẹ nhàng nói: “Lưu Bồi Cường, yên tâm đi... Hắn ta không thể thương tổn ngươi được đâu."
Diệp Húc dừng một chút rồi lại nói: “Đúng rồi, vốn dĩ Địa Cầu và sao Mộc ngày mai với xảy ra lực hút nhau, do đó xuất hiện nguy cơ va chạm.
Tất cả đều là do tên này, cho nên mọi thứ mới xảy ra sớm hơn dự kiến."
“Cái gì?” Lưu Bồi Cường trố mắt nhìn, trên mặt tràn đầy phẫn nộ.
Địa Cầu là quê nhà của hắn, hắn nguyện ý dùng sinh mệnh để bảo vệ Địa Cầu.
Mà người có ý định muốn phá hủy Địa Cầu chính là kẻ địch mà hắn căm ghét nhất.
Komanic quát lạnh nói: “Rốt cuộc thì ngươi là ai?"
Bởi vì lực lượng mà Diệp Húc bày ra đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
Mà những gì đối phương vừa mới nói đều là sự thật.
Một cảm giác sợ hãi vô hình lặng lẽ dâng lên trong lòng Komanic.
Diệp Húc khẽ cười nói: “Xem ra vừa rồi ngươi không có nghe rõ, ta đã nói... Ta tới đây là để giết ngươi."
Dứt lời, Diệp Húc búng một ngón tay về phía Komanic.
“Hưu!"
Một tia sáng vàng kim chói lọi giống như sao băng xẹt qua.
Lẫm lệ, tấn mãnh.
Komanic muốn né tránh nhưng hắn lại không thể cử động chân tay của mình được.
Hắn hoảng sợ kêu to trong lòng: “Hệ thống, mau giúp ta ngăn nó lại."
“Đinh! Điều này vượt qua phạm vi thừa nhận của hệ thống, hệ thống đang tiến hành giải ước."
“Hưu!"
Chỉ nghe thấy một âm thanh xuyên qua không trung, một tia sáng vàng đâm xuyên qua giữa chân mày của Komanic, bắn ra máu tươi như hoa nở.
“Bùm!"
Komanic lập tức ngã ra ngoài không gian, hoàn toàn mất đi sinh cơ.
Sau đó hắn như một hạt bụi trong vũ trụ, trôi về phía xa vô tận.
Mãi hồi lâu sau, Lưu Bồi Cường mới lắp bắp nói: “Giải... Giải quyết xong rồi à?"
“Vẫn chưa đâu." Diệp Húc thản nhiên nói, đồng thời nhìn về phía sao Mộc với ánh mắt sắc bén, “Nguy cơ của Địa Cầu vẫn còn chưa được giải quyết.”
Lúc này, khi khoảng cách giữa Địa Cầu và sao Mộc càng ngày càng gần, lực hút giữa hai bên cũng càng lúc càng lớn.
Khiến cho các thảm họa trên Địa Cầu càng thêm đáng sợ.
Động đất, đá rơi, tuyết lở...
Tiếng ầm vang không ngớt bên tai, đất đá bay tứ tung.
Mọi người la hét, chạy trốn, có người rơi lệ, có người đổ máu...
Đau đớn, khóc lóc, tuyệt vọng!
Vô số cảm xúc tiêu cực hiện lên.
“Mẹ ơi, ngươi đang ở đâu?"
“Bảo bối!"
“Con trai, con trai của ta!"
“Chạy mau!"
“Cứu mạng, ai đó cứu ta với!"
“Cứu mạng!"
Tiếng ầm ĩ, tiếng ồn ào, tiếng la hét...
Cả thế giới như tạo thành một bức tranh địa ngục tận thế!
Lúc này, trong tiếng gió gào thét, sông băng sụp đổ…. Trên bầu trời cao rộng vô tận đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp.
“Mọi người đừng lo lắng, nguy cơ sẽ nhanh chóng qua đi, bởi vì sao Mộc sắp bị hủy diệt rồi."
Sau khi nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Rất nhiều người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời và bốn phương tám hướng, nhưng đều không thấy bóng dáng của bất cứ ai.
...
Lúc này, bên trong vũ trụ.
Lưu Bồi Cường nghi ngờ hỏi: “Có phải vừa rồi ngươi mới nói sắp hủy diệt sao Mộc không?"
Diệp Húc gật đầu, nói: “Đúng vậy"
Chỉ thấy...
Đôi mắt của Diệp Húc giống như ánh mặt trời, bừng lên ánh vàng chói lọi.
Tiếp theo, hắn chậm rãi giơ tay lên rồi đánh một chưởng về phía sao Mộc.
“Xoạt xoạt!"
Trong phút chốc, một bàn tay vàng khổng lồ xuất hiện trong không gian, sau đó bao phủ toàn bộ sao Mộc.
Cuối cùng, bàn tay vàng khẽ siết chặt lại.
“Oanh!"
Một âm thanh như trời sụp đất nứt vang lên trong vũ trụ.
Năng lượng khủng bố như gió lốc khuếch tán bốn phương tám hướng.
Khi cơn bão năng lượng chuẩn bị lan đến Địa Cầu, một màn hào quang to lớn đột nhiên bao bọc toàn bộ Địa Cầu lại, vững chắc ngăn chặn cơn bão ở bên ngoài.
Vì vậy, những người trên Địa Cầu chỉ có thể nhìn thấy một vầng sáng rực rỡ nở rộ trên trời cao.
Một lát sau, hết thảy đều khôi phục lại bình thường.
Mặt đất ngừng sụp đổ, núi đá ngừng lăn xuống….
Hầu hết mọi người vẫn còn mờ mịt.
Tổng bộ chính phủ liên hiệp.
“Mới vừa rồi... Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?"
“m thanh kia là gì?"
“Không biết."
"Thật kỳ quái, ta cảm giác có người nói gì đó bên tai mình, nhưng lại không có ai ở đây cả."
“Tình hình bây giờ thế nào rồi?"
Kỹ thuật viên vội vàng đánh bàn phím, nhanh chóng thông báo tình huống.
“Hiện tại động cơ chuyển hướng đang vận chuyển một cách hoàn hảo, tổng số 7997 động cơ đẩy mạnh cũng đang vận chuyển một cách bình thường...
“Cái gì?"
Lúc này, giọng nói của kỹ thuật viên đột nhiên trở nên cao hơn.
“Làm sao vậy?"
“Xảy ra chuyện gì?"
“Mau nói!"
Các cao tầng kinh hoảng hỏi thăm.
Kỹ thuật viên nói: “Mộc... Lực hút của sao Mộc đã biến mất. Không, nói chính xác hơn là sao Mộc... đã biến mất!"
“Cái gì?"
Tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ hoài nghi.
Sao Mộc!
Đó là một hành tinh to hơn cả Địa Cầu.
Biến mất?
Làm sao có chuyện này được chứ?
Ngay sau đó, một người cao tầng nói: “Chẳng lẽ là mới vừa rồi... Vầng sáng kia chính là do sao Mộc phát nổ?"
“Khẳng định là mới vừa rồi!"
"Bởi vì chỉ sau khi ánh sáng đó xuất hiện thì lực hút của Sao Mộc đã biến mất."
“Nhưng nếu sao Mộc phát nổ... Tại sao nó lại không có sinh ra sóng năng lượng?"
“Nếu hành tinh đó nổ mạnh thì tuyệt đối sẽ vô cùng đáng sợ."
“Rốt cuộc thì thứ gì có thể khiến cho sao Mộc phát nổ chứ?"
“Ta biết rồi!” Một người cao tầng trung niên trầm giọng nói.
“Là cái gì?” Các cao tầng còn lại vội vàng hỏi.
“Thần linh! Vừa rồi chính là thần linh đã nói sao Mộc sắp biến mất!"
“Đúng vậy, khẳng định là thần linh!"
“Cám ơn thần linh đã trợ giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn."
“Cảm ơn thần linh."
Các cao tầng chính phủ liên hiệp vội vàng quỳ lạy, thái độ vô cùng thành khẩn.
Không trách bọn họ sẽ có hành động như thế.
Bởi vì, phá hủy sao Mộc và chống lại sóng năng lượng... đây không còn là điều mà con người có thể làm được nữa.
Một lúc lâu sau, mới có người lên tiếng: “Mau báo tin tức tốt này cho mọi người đi."
“Đúng vậy!"
Tiếp theo, từng âm thanh máy móc vang lên khắp Địa Cầu.
“Ba tiếng trước, Địa Cầu đã xảy ra một tai nạn đáng sợ... Địa Cầu và sao Mộc hút nhau.
Kết quả là Địa Cầu sụp đổ, tạo ra một trận động đất khủng khiếp, đất đá lăn xuống, sóng thần khắp nơi...
Hầu hết các động cơ chuyển hướng và động cơ thúc đẩy đều bị hỏng hóc.
May mắn thay, nhân loại chúng ta đã đoàn kết lại, không ngại khó, liều mạng sửa chữa cấp tốc, cuối cùng đã sửa chữa được hầu hết các động cơ.
Có lẽ hành vi của chúng ta đã cảm động trời cao, khiến cho sao Mộc nổ mạnh.
Cho nên hiện tại chúng ta đã an toàn.
Mọi người hãy chúc phúc cho chính mình đi! "
Ngay khi lời này phát ra, tất cả nhân loại... toàn bộ Địa Cầu đều hét lên sung sướng.
Vui vẻ, hạnh phúc.
Người thân, bạn bè ôm nhau nhảy cẫng lên.
Những đôi lứa yêu nhau nắm chặt tay và trao nhau những nụ hôn nóng bỏng.
Thậm chí có người rơi nước mắt vì kích động.
Đó là một loại cảm giác sống sót sau tai nạn và niềm hạnh phúc không lời nào có thể diễn tả được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận