Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 513: Cá tuyết, Nhị Miêu!

Tất cả mọi người đều rõ ràng, muốn vượt qua ải Các Lâu này, thậm chí là đạt được bảo vật thì cần phải đọc hiểu được nội dung trong sách.
Nhưng dù cho tu vi của bọn họ cao thâm, kiến thức uyên bác, tiêu phí thời gian lâu như vậy mà cũng không hề hơi manh mối nào.
Buồn tẻ, nhạt nhẽo tràn ngập cả người.
Loại cảm giác này... Quả thật giống như ngồi tù, vô cùng khó chịu.
Bây giờ cuối cùng cũng xuất hiện người có thể đọc hiểu chữ trên sách, đương nhiên mọi người hưng phấn không thôi.
Phương Bình vội hỏi: "Tên của ngươi là... Diệp Húc đúng không?
Ngươi mới nói những chữ trên sách rất dễ hiểu?"
Diệp Húc gật đầu, cười nói: "Không phải giọng nói kia bảo chúng ta đọc sách cho kỹ à? Vậy chúng ta cứ đọc sách cho kỹ vào là được rồi."
“Đọc sách cho kỹ?” Phương Bình càng nghi ngờ.
“Phóng đại gấp mấy trăm lần, một ngàn lần... Đọc sách một cách kỹ càng." Diệp Húc nói.
Phương Bình nghe vậy, hai mắt lập loè ánh sáng màu vàng.
Ngay sau đó, trên mặt hắn không kìm được sự vui mừng.
Từ Khuyết đứng bên cạnh thì càng hưng phấn reo lên.
“Trời ạ, phóng to những chữ này lên, mỗi một chữ đều là một loại phương pháp tu luyện và cảm ngộ!
Nhiều sách như vậy, nhiều chữ như vậy... Quả thật quá ghê gớm!"
Những người khác trong Các Lâu cũng lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
Phải biết rằng, những phương pháp tu luyện và cảm ngộ đó đều do chính Chiến Thiên Đế tổng kết ra.
Những cuốn sách này... Quả thực không khác gì một kho báu khổng lồ!
Một ông lão cảm thán: "Thảo nào năm đó Chiến Thiên Đế thích viết sách, thích cho người khác đọc sách của mình... Thật là một người không vụ lợi!
Đáng tiếc, năm đó lại không có ai nhìn ra dụng ý của Chiến Thiên Đế."
Mọi người sôi nổi cúi đầu, ánh mắt nhìn những cuốn sách này đã biến thành kích động xen lẫn sùng bái.
Một lát sau, tất cả mọi người chìm đắm trong sách vở.
Thương Miêu không khỏi lẩm bẩm: "Đọc sách hay tới như vậy à?"
Phương Bình nói: “Ngươi đọc thử thì sẽ biết nó hay tới thế nào thôi."
Thương Miêu lắc đầu lia lịa, nói: “Miêu không đọc sách."
Tiếp theo, mấy con cá to do năng lượng ngưng tụ xuất hiện ở trước mặt Thương Miêu.
Nó há miệng, một ngụm một con cá, ăn vô cùng vui vẻ.
Phương Bình bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lại tập trung lực chú ý vào cuốn sách trên tay.
Những cuốn sách này... cho dù là Phương Bình thì cũng cảm thấy chúng nó vô cùng quan trọng.
Chớp mắt, một ngày đã trôi qua.
Không biết là quá nhàm chán hay là tò mò, Thương Miêu tùy tiện liếc nhìn một cuốn sách.
Tiếp theo, một đôi mắt quay tròn.
Lúc này, cả người Phương Bình đang phát ra một luồng năng lượng tinh thuần.
Năng lượng không ngừng ngưng tụ rồi dần hình thành một Phương Bình khác.
Hai Phương Bình ngồi đối diện nhìn nhau rồi nở nụ cười, trong lòng kích động không thôi.
“Nhân Vương, ngươi có thể ngưng tụ ra phân thân à? Ta cũng làm được." Từ Khuyết vui vẻ nói.
Tiếp theo, bên cạnh hắn xuất hiện thêm một Từ Khuyết nữa.
Mọi người thấy vậy, tất cả đều lộ ra vẻ mặt quái dị.
Tất cả mọi người đều đọc sách, cho nên bọn họ hết sức rõ ràng muốn dùng năng lượng ngưng tụ ra phân thân là một việc khó khăn cỡ nào.
Phương Bình thì thôi đi, dù sao hắn cũng là Nhân Vương, là cường giả thiên tài mà mọi người đều biết.
Nhưng cái tên Từ Khuyết này chỉ mới là một Tông Sư thất phẩm mà thôi.
Tại sao hắn lại thành công nhanh như vậy chứ?
Từ Khuyết nhìn ánh mắt kinh ngạc và cảm thán của mọi người, trên mặt cũng tràn đầy vui mừng.
Bởi vì, trong đầu hắn đang vang lên âm thanh nhắc nhở liên tục.
“Đinh! Chúc mừng ngươi thành công khoác lác tiền đồ vô lượng, đạt được 20000 điểm khoác lác."
“Đinh! Chúc mừng ngươi thành công khoác lác vô địch, đạt được 20000 điểm khoác lác."
....
“Gâu gâu!"
Đúng lúc này, một con chó to lớn được ngưng tụ từ năng lượng đột nhiên cắn vào mông người đàn ông bên cạnh nó.
“Ai da!"
Người đàn ông mặt tròn vốn dĩ đang chuyên tâm đọc sách chợt nhảy dựng cao ba thước, từng giọt máu màu vàng kim rớt xuống đất.
Thương Miêu thấy vậy, cơ thể mập mạp cười run lên.
“Quá thú vị, thì ra đọc sách lại thú vị như vậy.
Sớm biết vậy lúc trước ta đã đọc sách nhiều hơn rồi." Thương Miêu nhếch miệng cười to.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, ai nấy đều hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Bởi vì, họ đều vô cùng rõ ràng việc sử dụng phương pháp trong sách để ngưng tụ phân thân là việc khó khăn cỡ nào.
Nhưng Thương Miêu không chỉ ngưng tụ thành công mà còn có thể cắn mông người khác.
Phải biết rằng....
Người đàn ông mặt tròn chính là cường giả Thánh Cấp nổi tiếng từ xưa đến nay, thậm chí, cách Phong Vương đã rất gần.
Cơ thể của hắn vô cùng cứng rắn.
Nhưng lúc này, hắn lại bị năng lượng thể tổn thương dễ dàng như vậy.
Như vậy, rốt cuộc năng lượng thể mà Thương Miêu ngưng tụ đã đáng sợ tới loại trình độ nào rồi?
Tiếp theo, năng lượng thể hình chó lớn vặn vẹo một lúc, sau đó biến thành Phương Bình.
Khuôn mặt tuấn tú của Phương Bình lập tức đen lại, nói: “Đừng có biến thành ta."
Cuối cùng Thương Miêu lại ngưng tụ năng lượng thành chó, hơn nữa còn cắn mông người khác.
Hiện tại lại biến thành hắn, vậy hắn là cái gì?
Thương Miêu bĩu môi, nói: “Được rồi, Được rồi."
Tiếp theo, Thương Miêu lấy hai con cá tuyết có linh khí vô cùng nồng đậm ra rồi bỏ một con vào miệng.
“Bẹp, bẹp!"
Một ngụm ăn xong, dư vị vô cùng.
Phương Bình kinh ngạc hỏi: “Thương Miêu, ngươi lấy cá tuyết ở đâu ra? Cho ta xem."
Thương Miêu vội ôm chặt con cá tuyết còn lại, nói: "Nó là của ta."
Phương Bình bất đắc dĩ giải thích: “Ta biết nó là của ngươi, ta chỉ muốn nhìn xem một chút thôi."
Lúc này, Thương Miêu mới không tình nguyện đưa cá tuyết cho Phương Bình, sau đó đôi mắt to nhìn chằm chằm vào cá tuyết, như thể sợ nó sẽ biến mất.
Phương Bình kinh ngạc nói: “Linh khí cực kỳ nồng đậm, chỉ sợ lượng linh khí của một con cá đã sánh bằng một cường giả Thánh Cấp rồi.
Thương Miêu, mấy con cá tuyết này ở đâu ra?
Hình như trước kia ta chưa từng nhìn thấy ngươi ăn thứ này."
Thương Miêu nói: “Đương nhiên là ngươi chưa thấy rồi.
Bởi vì chúng nó là do Nhị Miêu mới vừa cho ta."
“Nhị Miêu?” Phương Bình càng thêm nghi ngờ: “Nhị Miêu ở đâu?"
“Ở trên kia kìa." Thương Miêu chỉ vào cửa sổ trên Các Lâu.
"Trên đó có mèo?” Phương Bình hỏi: “Ngươi có thể đi ra ngoài à?"
“Không được, ta chỉ có thể nói chuyện với Nhị Miêu, sau đó bảo nó đưa cá cho ta.
Nhị Miêu quá keo kiệt, ta nói lâu như vậy mà nó cũng chỉ mới đưa cho ta năm con.
Con cá trên tay ngươi là con cuối cùng."
Nói tới đây, Thương Miêu không khỏi nuốt nước miếng.
Diệp Húc vẫn luôn không nói gì đột nhiên lên tiếng: “Nếu ngươi muốn ăn cá tuyết thì có thể thử dùng thức ăn cho mèo hay thứ gì đó trao đổi với Nhị Miêu xem sao.
Dù gì thì nó vẫn luôn ở chỗ này, chắc là chưa từng ăn thức ăn của Địa Cầu."
Phương Bình gật đầu nói: “Đúng vậy, ngươi có thể thử xem."
“Đổi à? Vậy… Ta phải đổi như thế nào đây?” Thương Miêu nói với giọng hơi không quá tình nguyện.
Bởi vì ở trong mắt của Thương Miêu, cá tuyết hay là thức ăn cho mèo đều là đồ ăn, cả hai là thứ mà nó rất thích ăn.
Nếu có người đưa cá tuyết cho Thương Miêu thì nó sẽ vui vẻ nhận lấy.
Còn trao đổi... Cái này thì còn phải suy xét lại chút.
Phương Bình thấy vậy, không khỏi vỗ vỗ vào cái đầu tròn vo của Thương Miêu.
Một con cá tuyết gần như có được linh khí của một vị cường giả Thánh Cấp.
Đây là bảo vật trân quý tới cỡ nào?
Mà thức ăn cho mèo của Địa Cầu, nói là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu cũng không quá.
Kết quả là Thương Miêu còn giống như là không quá nguyện ý trao đổi?
Rốt cuộc thì thứ này keo kiệt tới mức nào vậy?
Phương Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy ngươi lấy một bao thức ăn cho mèo đổi hai con cá tuyết của nó, như vậy là có lời rồi."
Có lời?
Đâu chỉ là có lời?
Quả thực chính là cướp bóc!
Thương Miêu lập tức phản bác nói: “Không được, một bao thức ăn cho mèo đổi mười con cá tuyết mới đúng!"
Phương Bình:...
Bạn cần đăng nhập để bình luận