Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 436: Anh hùng King.

Lúc này, King mới ý thức được bên cạnh mình còn có người khác.
Vì vậy, hắn vội thu lại cảm xúc kích động trước đó.
Hắn lại trở lại dáng vẻ lạnh lùng, điềm đạm.
"Khụ khụ, vâng, ta là King!"
"Oa! King, thật sự là King! Ta là người hâm mộ trung thành nhất của ngươi! Chắc chắn là ngươi, chắc chắn là ngươi đã đánh bại kẻ thù! Đúng không? Trời ơi, King lại cứu Địa Cầu một lần nữa! Thật sự quá tuyệt vời! Không hổ là thần tượng của ta!"
Ông chủ siêu thị liên tục hét lên vì phấn khích.
Trên trán King toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Ta đã đánh bại kẻ thù?
Đã cứu Địa Cầu?
Tình huống là như thế nào?
Ta không làm gì cả.
Sao lại xảy ra chuyện như này?
King ấp a ấp úng nói: "Chuyện này... Này... Thật ra là..."
Bởi vì giọng nói của ông chủ siêu thị quá lớn.
Rất nhanh, tất cả những người trên đường phố đều đã bị thu hút tới đây.
“Trời ơi, đúng là King! Nhanh nào mọi người."
"Oa! Là King!"
"King đã cứu chúng ta!"
"Người đàn ông mạnh nhất Địa Cầu!"
"Cảm ơn King."
"King, xin hãy ký tên cho ta."
"Ta cũng muốn."
"Còn ta nữa!"
"Còn ta nữa…"
...
Chẳng mấy chốc, toàn bộ siêu thị chật ních người, trở nên đen kịt một mảnh, bao vây ba tầng trong, ba tầng ngoài quanh King.
Đám người Saitama, Diệp Húc, Ngụy Vô Tiện phải rất cố gắng mới thoát ra khỏi đám đông.
Ngụy Vô Tiện kỳ quái nói: "King... Người này không phải quá may mắn sao? Chẳng phải tự nhiên nhặt được một công lao sao?"
Dừng lại một chút, hắn lại nói: "Saitama, ngươi không phiền chứ?"
Saitama chậm rãi ngẩng đầu lên, hắn dùng một ánh mắt ngây ngốc nhìn Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Thôi quên đi, có lẽ đây là tâm thái của một kẻ mạnh bất khả chiến bại."
Bọn họ vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi về về phía trước.
Lúc này, một người đàn ông cao lớn, cơ thể toàn bằng máy móc xuất hiện trước mặt mấy người họ.
Ngay cả cánh tay của hắn cũng được làm thành nòng súng, nó vẫn còn đang nhẹ tỏa ra những làn khói.
Sau khi người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Saitama thì vô cùng cung kính nói: "Sư phụ!"
Saitama từ tốn nói: "Ồ, Genos."
“Sư phụ, ngài đã giải quyết nguy hiểm, phải không?” Genos hỏi.
“Đúng vậy.” Saitama nói.
“Không sai, không hổ là sư phụ!” Genos thốt lên.
Cùng lúc đó, đôi mắt của hắn phát ra ánh sáng rực rỡ.
Ngụy Vô Tiện vô cùng tò mò chạm vào cơ thể của Genos rồi nói: “Oa! Toàn bộ cơ thể thật sự đều là kim loại. Còn hoàn hảo hơn cả Orochimaru và Iron Man nữa. Thú vị quá! Ha ha ha! "
Ngừng một chút, hắn nói: "Chẳng qua, ngươi vẫn được coi là người sao?"
Lam Vong Cơ nhìn dáng vẻ thân mật này của Ngụy Vô Tiện và Genos thì hơi nhíu mày nhưng lại không nói gì.
Genos biết Ngụy Vô Tiện và Saitama là bạn bè, vì vậy cũng không quan tâm đến hành động và lời nói của hắn.
Hắn thành thật trả lời: "Ta nghiêm túc suy nghĩ thì chắc là con người được cải tạo."
"Con người được cải tạo? Cái tên rất thú vị, sau khi Orochimaru, Aizen và Iron Man thấy ngươi, chắc chắc bọn họ sẽ rất thích thú." Ngụy Vô Tiện nói.
Thực ra, đúng như Ngụy Vô Tiện đã đoán.
Lúc này, nhóm chat bao lì xì Chư Thiên.
Aizen: Người cải tạo chắc là được duy trì trí óc của cơ thể con người, nhưng toàn bộ cơ thể đều là máy móc.
Optimus Prime: Vậy... Ta cũng là con người được cải tạo sao?
Iron Man: Ngươi? Ngươi nhiều nhất tính là một người máy.
Optimus Prime: Được... Được rồi.
Orochiamru: Hắc hắc, con người được cải tạo nhìn qua có vẻ cũng không tồi.
Orochimaru: Nếu ta và Iron Armor hợp thành một, hơn nữa thêm gen Venom, không biết hiệu quả sẽ như thế nào?
Orochimaru: Mà người được cải tạo này là Genos, phải không? Không biết hắn có sức mạnh như thế nào?
Iron Man: Sức mạnh của hắn sao có thể so sánh được với Iron Armor của ta chứ?
Quách Tương: Saitama thật đáng thương, hắn thậm chí không có tiền để mua đồ ăn.
Tô Đại Cường: Thật sự không được. Saitama đến công ty chúng ta làm vệ sĩ đi. Mười vạn một tháng, thế nào?
Hồng Thất Công: Tôi nghĩ nó hoạt động!
Sa Tiểu Quang: Làm một người khuân vác trong thế giới của chúng ta không có gì là xấu cả.
Hinamori Amu: Chậc chậc, vừa rồi các ngươi có nhìn thấy dáng vẻ Lam Vong Cơ ghen không?
Hinamori Amu: Chuyện này thú vị quá đi.
Vô Tâm: A Di Đà Phật.
...
Thế giới One Punch Man.
Trong khi Genos và Ngụy Vô Tiện đang nói cười thì một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hắn có một máu tóc dài bồng bềnh, sau lưng là hai thanh trường kiếm dài, khắp người tràn ngập hơi thở lạnh lẽo.
“Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi, Saitama!” Người đàn ông lạnh lùng nói.
Con ngươi của Genos hơi co lại, hắn tiến lên một bước, che chắn người phía sau, nghiêm nghị nói: “Mọi người cẩn thận, hắn là Sonic! Đao pháp của hắn vô cùng nhanh và đáng sợ!
Sức mạnh của hắn... Tuyệt đối không thua kém bất kỳ anh hùng cấp S nào! "
Ban đầu, Genos nghĩ rằng mọi người sẽ rất sợ hãi sau khi nghe xong.
Thế nhưng, sắc mặt của mọi người vẫn luôn rất bình tĩnh.
Ngụy Vô Tiện còn sờ sờ cái mũi, cười nói: “Một anh hùng cấp S trong thế giới One Punch Man sao? Hãy để ta thử xem."
"Đừng..." Genos còn chưa nói xong.
Sonic đứng phía trước giống như đã bị sỉ nhục, rút ra thanh đao dài sau lưng, sau đó cả người hắn bay về phía Ngụy Vô Tiện như một mũi tên sắc bén.
Nhanh chóng và đáng sợ!
Như sắp trực tiếp cắt Ngụy Vô Tiện ra làm đôi!
Muốn thử thực lực của mình sao?
Xem mình trở thành cái gì?
Vậy ta cho hắn toại nguyện!
“Cẩn thận!” Genos kinh hãi hét lên, hắn nghĩ đến việc hỗ trợ ngăn cản nhưng phản ứng đã không kịp nữa rồi.
"Bang!"
Chỉ thấy...
Ngụy Vô Tiện tùy tiện đánh ra một chưởng, Sonic đã bay ra ngoài như một quả bóng, đầu đáp thẳng xuống mặt đất, trực tiếp ngất đi.
Yên tĩnh.
Hiện trường yên tĩnh.
Genos há to miệng, cả người hoàn toàn ngây ngẩn.
Phải biết rằng, Genos và Sonic đã đối đầu với nhau nhiều lần, hắn biết rất rõ sức mạnh đáng sợ của đối phương.
Nhưng tình huống bây giờ là thế nào đây?
Tại sao Sonic lại ngã xuống?
Bị tát một cái đã ngất?
Một lúc lâu sau, Genos mới chậm rãi nghiêng người nhìn Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện ngượng ngùng sờ sờ cái ót của mình, cười nói: "Xin lỗi, xin lỗi... Ta hình như không cẩn thận dùng sức quá mạnh."
Không cẩn thận dùng sức quá mạnh?
Khóe miệng Genos khẽ co giật, trong lòng thầm nói: Đúng là bạn của sư phụ.
Sau đó, đám người lại tiếp tục tiến về phía trước.
Xuyên qua những con đường đầy hố sâu và những ngõ nhỏ xuất hiện khe nứt, bọn họ bước vào một căn hộ chung cư rất bình thường.
Diện tích căn hộ rất nhỏ, sau khi đám người Diệp Húc tới đã lấp đầy toàn bộ phòng khách.
Ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
Saitama từ tốn nói: "Ta đi nấu mì trước."
"Cộp cộp!"
Lúc này, King vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói: "Cuối cùng cũng tới."
Saitama liếc nhìn quả trứng trong tay mình, nhỏ giọng đếm kỹ: "Bảy người..."
King nói: "Ta vừa mới ăn cơm xong nên bây giờ ta không ăn nữa."
“Ồ.” Saitama gật đầu, lại đi về phía nhà bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận