Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 472: Gặp địch, đánh giết!

Lý Tuyền nhẹ nhàng vuốt ve đầu nai con một chút, thở dài nói: "Thật là dịu dàng, ngoan ngoãn, đáng yêu, nếu ở bên ngoài, nấu thịt kho tàu hoặc là nướng lên thì hương vị cũng rất khá."
Khi Lý Tuyền đang nói chuyện, còn không ngừng lau nước bọt trên khóe miệng.
Từ Khuyết đứng bên cạnh, cơ thể khẽ rung động.
Diệp Húc thì không còn gì để nói: "Được rồi, tiếp tục đi thôi."
"Đáng tiếc, đáng tiếc!" Lý Tuyền lần nữa cảm thán, lưu luyến không rời nhìn nai con, lúc này mới chậm rãi đi theo Diệp Húc.
Nhưng, đi không được bao lâu, sáu người địa giới làn da màu đỏ đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Lý Tuyền lập tức rụt cổ lại, trốn ra sau lưng Từ Khuyết.
Từ Khuyết cười nói: "Đừng lo lắng, chỉ là mấy người địa giới mà thôi, tiện tay là có thể diệt hết!"
Dừng một chút, Từ Khuyết chỉ sáu người địa giới, nói: "Tất cả đều quỳ xuống cho ta, nếu không, chết!"
Hắn... Đúng vậy nhẹ nhàng như vậy, trong giọng nói, tràn đầy sự khinh thường.
Bộ dáng đó thật giống như Thần Linh cao cao tại thượng.
"Muốn chết!"
"Chỉ là người Địa Cầu mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy!"
"To gan!"
Mấy người địa giới dồn dập gầm thét.
Đối với chuyện này, Từ Khuyết từ đầu đến cuối vẫn ung dung bình thản, thậm chí còn hơi vui vẻ.
Bởi vì trong đầu của hắn liên tiếp vang lên âm thanh.
"Đinh! Chúc mừng ngươi, khoác lác mạnh mẽ, thu hoạch được 500 điểm khoác lác."
"Đinh! Chúc mừng ngươi, khoác lác cao thâm mạt trắc, thu hoạch được 100 điểm khoác lác"
...
"Giết hắn!"
"Ta muốn ăn não của người!"
"Ta muốn ăn tim của người!"
"Ta muốn ăn gan của người!"
"Giết!"
Sau một loạt tiếng rống giận dữ, sáu người địa giới bắn ra khí kình kinh khủng, thổi đến cây cối hoa cỏ xung quanh rung động.
Sau đó, cùng nhau hóa thành tia sáng, xông về phía Từ Khuyết, Diệp Húc và Lý Tuyền, muốn nháy mắt đánh ba người nằm trên mặt đất.
"Ầm!"
Mặc dù, Từ Khuyết thích khoác lác, thích giả vờ.
Nhưng, thực lực của hắn cũng thật không tầm thường.
Nếu không thì hắn cũng không thể nào đứng thứ nhất trên bảng Tiềm Long của đại học Hoa Thanh, thậm chí còn đạt được thắng lợi trong Chân Long Đại Tái.
Từ Khuyết bước ra một bước, vô cùng vững vàng ngăn cản hai người tấn công, thậm chí còn chủ động phát động tấn công đối với người thứ ba.
Diệp Húc học theo, xông lên đánh ba người địa giới.
Địa giới có tài nguyên phong phú, linh khí dư dả, thể phách, khí huyết đều vượt xa người Địa Cầu.
Mặt khác, người địa giới tiến vào núi Tam Giới càng là người nổi bật trong địa giới, cho nên càng lộ ra bất phàm.
Nhưng, cho dù như thế thì sáu người địa giới cũng bị Từ Khuyết và Diệp Húc liên tục đánh bại lui.
Trong lòng người địa giới tức giận, trên mặt ngưng trọng.
Bọn hắn hiểu rõ, mình đã gặp phải cao thủ của Địa Cầu, cũng vô cùng rõ ràng nếu như còn tiếp tục như vậy nữa thì họ thật có thể chết ở nơi này.
Thế là, sáu người địa giới liếc nhau một cái, sau đó, giống như làm ra quyết định gì đó, bên ngoài làn da màu đỏ đột nhiên xuất hiện vô số vết nứt.
Máu đỏ tươi giống như dòng suối nhỏ, cuồn cuộn chảy ra, nối tiếp vào nhau, trao đổi, từ đó khiến cho sáu hình người thành một đồ án kỳ dị.
Lập tức, khí thế của sáu người địa giới tăng vọt, lực lượng và tốc độ cũng tăng lên trên diện rộng, tấn công càng mơ hồ biến thành một chỉnh thể.
Lý Tuyền sợ hãi hét lớn: "Bí Pháp Hợp Kích!
Sáu người địa giới này lại có được Bí Pháp Hợp Kích!
Xong đời, lần này thật xong đời rồi!"
Diệp Húc bình thản nhìn Từ Khuyết luống cuống tay chân, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh giết tại chỗ, trong lòng hơi suy nghĩ.
Kêu lên: "Các ngươi nhanh lui lại!
Nhanh lui lại!"
Từ Khuyết nghe thấy vậy thì cũng không tiếp tục để ý nhiều nữa, xoay người bỏ chạy.
Lý Tuyền cũng không chút do dự, chạy trốn theo.
Sáu người địa giới sao có thể để bọn hắn được như ý?
Lập tức vượt lên muốn bắt mấy người trở về.
Nhưng bọn hắn lại bị một sức mạnh không tên ngay cản lại.
Ngay khi bọn hắn đang nghi ngờ thì cơ thể Diệp Húc đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt, không hề ngừng lại, liên tục to lên.
Cuối cùng, ầm vang vỡ vụn.
"Xoạt!"
Ánh sáng màu vàng vạn trượng, năng lượng chảy ra.
Đợi cho ánh sáng màu vàng tiêu tán hết thì trên mặt đất đã xuất hiện một cái hố cỡ lớn.
Cây cối xung quanh đều bị bẻ gãy.
Mà sáu người địa giới thì đều biến thành một đống thịt nhão, không có tiếng thở nữa.
Diệp Húc thì vẫn như cũ vô cùng an ổn đứng ở trong cái hố.
Xa xa, Từ Khuyết và Lý Tuyền nghe thấy tiếng nổ thì lập tức quay người.
Lý Tuyền kinh ngạc nói: "Tự bạo năng lượng thể?
Ngươi cũng có thể tự bạo năng lượng thể!
Hơn nữa, uy lực thật lớn!"
Con mắt Từ Khuyết đột nhiên đảo một vòng, đứng chắp tay, nói: "Chuyện này có gì đâu mà kỳ lạ?
Nếu như không có chút tuyệt chiêu thì sao có thể trở thành Phó bang chủ của bang Tạc Thiên ta được?"
Dừng một chút, Từ Khuyết lại nói: "Nguyên bản, ta còn muốn phát huy chút thực lực chân chính, làm thịt tất cả bọn hắn...
Hiện tại xem ra, không cần."
Trong khi nói chuyện, Từ Khuyết tranh thủ lau mồ hôi trên trán.
Diệp Húc không khỏi trợn nhìn Từ Khuyết một chút.
Cái gì gọi là ngươi muốn phát huy chút thực lực chân chính?
Nếu như ta chậm một chút nữa, nói không chừng... Ngươi sẽ bị người địa giới đánh chết.
Từ Khuyết vốn không hề để ý Diệp Húc xem thường, trên mặt vẫn như cũ tràn đầy lạnh nhạt và ý cười.
Bởi vì, trong đầu của hắn lại nghĩ tới một âm thanh thanh thúy.
"Đinh! Chúc mừng ngươi, khoác lác mạnh mẽ, thu hoạch được 500 điểm khoác lác"
"Đinh! Chúc mừng ngươi, khoác lác thần bí, thu hoạch được 500 điểm khoác lác"
...
Lý Tuyền phân biệt giơ ngón tay cái lên về phía Diệp Húc và Từ Khuyết, nói: "Bang Tạc Thiên của các ngươi thật là quá trâu!"
"Đó là đương nhiên!" Từ Khuyết càng thêm đắc ý nói.
Mấy người trò chuyện vài câu, lúc này mới tiếp tục đi lên phía trước.
Nhưng, bọn hắn đi chưa được mấy bước thì từ trong rừng cây lại một trận lắc lư.
"Sàn sạt!"
"Sàn sạt!"
Lý Tuyền một mặt cảnh giác.
Trong lòng Từ Khuyết cũng khẩn trương không thôi, nhưng trên mặt hắn vẫn là vô cùng thoải mái, nói: "Lo lắng cái gì?
Đoán lại là nai con hoặc là bé thỏ trắng gì đó mà thôi...
Lại nói, cho dù thật xuất hiện Yêu Thú hoặc là người địa giới thì còn không phải chịu chết à?
Không duyên cớ gia tăng công lao cho chúng ta."
"Thật à?"
Một giọng nói lạnh lẽo, giống như lưỡi dao đột nhiên vang lên, làm cho Linh Hồn người ta run rẩy, trong lòng phát sợ.
Sau đó, một đoàn người địa giới với làn da màu đỏ, giống như một đoàn sói đói, chậm rãi từ chỗ sâu trong rừng cây đi ra.
Lý Tuyền sợ đến run rẩy cả người.
Cho dù là Từ Khuyết bộ dáng vẫn liên tục lạnh nhạt những lúc này sắc mặt của hắn cũng nháy mắt trắng bệch.
Thực tế là, số lượng người địa giới nhiều lắm.
Làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác tuyệt vọng.
Người đến... Chính là bọn người Tứ thiếu gia trước đây không lâu đã tụ tập trong rừng cây.
Tứ thiếu gia dùng con mắt vô cùng lạnh nhạt liếc mắt đám người Diệp Húc, nói: "Xem ra, vừa rồi thú tìm kiếm tìm được chính là các ngươi.
Nhìn màu da của các ngươi chắc là người của Hoa Hạ đúng không?"
Nói đến đây, khuôn mặt của Tứ thiếu gia đột nhiên trở nên dữ tợn, khủng bố, giống như ác quỷ quát ầm lên: "Ta ghét nhất chính là người Hoa Hạ!
Chém đầu, móc trái tim của bọn hắn ra cho ta!"
"Vâng!" Người địa giới ở sau lưng hắn cùng nhau kêu to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận