Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 322: Điện thoại, bị thương!

Tất nhiên là Diệp Húc không hề để ý chuyện này.
Thân hình hắn chợt lóe lên, lập tức đã xuất hiện trong rừng lần nữa.
Tiếp theo lại nhìn vào nhóm chat Bao lì xì Chư Thiên.
Năng lượng: 15000/15000.
Điểm tích lũy: 553000.
Thay đổi!
Năng lượng: 17000/17000.
Điểm tích lũy: 353000.

Thay đổi!
Năng lượng: 20000/20000.
Điểm tích lũy: 53000.
Sau mấy lần thay đổi liên tục, năng lượng trong cơ thể Diệp Húc nhanh chóng tăng vọt.
Hắn nhẹ nắm tay lại, không gian xung quanh vặn vẹo không ngừng, giống như sẽ tan vỡ bất cứ lúc nào.
Khóe miệng Diệp Húc hơi cong lên, hiển nhiên vô cùng vừa lòng loại lực lượng này.
“Tan đi, Huyễn Thế Kiếm!"
Ảo cảnh biến mất, thân hình của Diệp Húc chợt lóe lên rồi biến mất trong rừng.

Tổng đốc giáo dục Trương Đào nhìn sao trời nơi xa, trong mắt toàn là ánh sao.
Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm: “Vì sao tim ta lại đập nhanh tới vậy? Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ xuất hiện bí cảnh? Xem ra cần phải để lớp trẻ trưởng thành nhanh lên mới được."

Hôm sau.
Bầu trời trong xanh, không khí tươi mát.
Nhưng Diệp Húc cũng chưa rời giường.
Bởi vì hôm nay là thứ bảy.
“Đinh!"
Lúc này di động trong túi chợt vang lên tiếng chuông dồn dập.
Diệp Húc nhìn tên người gọi tới.
Thì ra là mẹ.
“Mẹ, sao hôm nay ngài chịu bỏ thời gian gọi cho ta vậy?” Diệp Húc nhẹ nhàng cười nói.
“A Húc, hôm nay ngươi nghỉ phải không? Ngươi có thể tới bệnh viện trung tâm Hán thị được chứ?” Điện thoại truyền ra giọng nói trầm thấp của Vạn Vân.
“Ong!"
Diệp Húc đột nhiên chấn động.
Một loại dự cảm không tốt nhanh chóng ập tới.
Hối hận, lo lắng, sợ hãi…….
Vô số cảm xúc không ngừng dâng lên.
Hắn không nói gì, thân hình chợt lóe lên.
Chưa đầy một giây thì Diệp Húc đã xuất hiện trước cổng chính bệnh viện trung tâm Hán thị.
Người đi đường không khỏi dụi mắt của mình.
Họ khẳng định là vừa rồi nơi này không có ai.
Vậy người thanh niên này từ đâu nhảy ra?
Diệp Húc không để ý tới ánh mắt của người đi đường, tinh thần lực như thủy triều lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
Tức khắc, mỗi ngóc ngách trong bệnh viện đều hiện lên trong đầu của Diệp Húc.
Rất mau, hắn đã nhìn thấy Vạn Vân.
Ngay sau đó, Diệp Húc xuất hiện ở hành lang bệnh viện.
“Mẹ." Diệp Húc khẩn trương lên tiếng, đôi mắt lấp lóe, nhanh chóng kiểm tra cơ thể của Vạn Vân.
Hắn muốn xem nàng có bị thương ở đâu hay sinh bệnh gì không?
Một lát sau, Diệp Húc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bởi vì, cơ thể của Vạn Vân vô cùng khỏe mạnh, không hề có chút ốm đau gì.
Vạn Vân nghe thấy tiếng của Diệp Húc thì chậm rãi xoay người lại, nghi ngờ hỏi: “A Húc, ta vừa mới gọi điện thoại cho ngươi, sao bây giờ ngươi lại có mặt ở đây rồi?"
Diệp Húc bịa ra một lý do: “À thì… không phải hôm nay được nghỉ sao? Ta muốn đi thăm ngươi cho nên bắt taxi đến bệnh viện, vừa đến nơi thì ngươi gọi cho ta."
Vạn Vân nghe vậy thì gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Diệp Húc thấy mẹ mình như còn muốn hỏi gì đó cho nên vội ngắt lời: “Đúng rồi, mẹ, tại sao ngươi lại đột nhiên tới bệnh viện vậy?"
Lúc này, Vạn Vân mới nhớ tới gì đó, nói: “A Húc, ta chuẩn bị bán chiếc BMW của ngươi."
“Bán? Tại sao?” Diệp Húc nghi ngờ.
Vạn Vân thở dài: “Phương Chính Đường bị trọng thương, hiện tại phải làm phẫu thuật, cần rất nhiều tiền. Ta đã nhờ người môi giới bán căn nhà vừa mới mua, hẳn là hai ngày nữa sẽ có thể bán đi. Nhưng vẫn còn thiếu một ít."
Mặc dù Vạn Vân và Tưởng Bình thường xuyên khoác lác và giận dỗi lẫn nhau, nhưng tình cảm của hai người lại sâu đậm hơn rất nhiều so với người bình thường.
Một người gặp nạn thì người kia cũng sẽ hỗ trợ hết mình.
Diệp Húc nói: “Anh Phương bị thương? Ngươi dẫn ta đi thăm hắn trước đi."
“Ừ, ngươi tới thăm hắn đi." Vạn Vân gật đầu.
Hai mẹ con đẩy cửa một phòng bệnh ra.
Tưởng Bình nhìn thấy hai người thì vội đứng lên, nhẹ giọng nói: “A Húc, ngươi đã trở lại? Tới đây, mau ngồi xuống."
Diệp Húc nói: “Dì Tưởng, ngươi đừng khách sáo."
Lúc này khuôn mặt Tưởng Bình đã không còn hồng hào như trước.
Đôi mắt nàng đỏ ngầu, toàn bộ khuôn mặt vàng như nến, tóc tai bù xù, cả người còn bốc mùi chua…… Nhìn qua vô cùng hốc hác và tiều tụy.
Tiếp theo, Diệp Húc dời mắt về phía giường bệnh. Phương Chính Đường nằm im, băng bó khắp người, toàn thân cắm đủ loại ống, dáng vẻ gần như không ra hình người.
Phương Chính Đường là anh lớn, lúc nhỏ thường mua kẹo cho Diệp Húc.
Có người ức hiếp Diệp Húc thì Phương Chính Đường là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ.

Từng ký ức xưa cũ không ngừng bay qua trong đầu Diệp Húc.
Một lúc lâu sau, Diệp Húc mới trầm giọng nói: “Dì Tưởng, anh Phương đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tưởng Bình thở dài một hơi, nói: “Ta cũng không biết, nghe nói là hắn bị tai nạn xe cộ."
Diệp Húc khẽ nhíu mày.
Tai nạn xe cộ?
Phải biết rằng, Phương Chính Đường chính là Linh Giả.
Tình trạng cơ thể và tốc độ phản ứng mạnh hơn người thường, tai nạn xe cộ có thể khiến hắn trở thành như vậy sao?
Diệp Húc cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Nhưng hắn cũng không hỏi gì thêm, mà chỉ nhẹ giọng nói: “Dì Tưởng, ngươi đừng lo lắng, đúng lúc ta có được một viên thuốc chữa thương ở đại học Hoa Thanh, thứ này hẳn sẽ giúp được chút ít cho Phương ca."
“Thuốc của đại học Hoa Thanh? Nhưng hiện tại Chính Đường không thể nuốt được cái gì cả." Tưởng Bình khẽ nói.
Diệp Húc giải thích: “Viên thuốc này tương đối đặc thù, chỉ cần bỏ vào trong miệng thì sẽ lập tức tan ra, nhanh chóng được người nuốt hấp thụ."
Vạn Vân nghe vậy, đã vội thúc giục con trai: “Vậy ngươi còn chờ cái gì nữa? Mau cho Phương Chính Đường uống đi."
Diệp Húc gật đầu, hắn không nói gì nữa, ý niệm khẽ nhúc nhích, một viên thuốc màu nâu xuất hiện trong tay.
Tức khắc, mùi hương dược liệu nồng đậm lan tỏa khắp căn phòng.
Tưởng Bình và Vạn Vân vừa hít mấy hơi thì đã lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, toàn thân vô cùng nhẹ nhàng.
Khuôn mặt vàng như nến của Tưởng Bình cũng hiện lên một chút hồng hào.
Chỉ mùi thuốc thôi đã có công hiệu thần kỳ như vậy rồi!
Bởi vì đây chính là bảo đan mà Diệp Húc có được khi cùng đi với Trần Kiến vào bí cảnh mấy ngày trước.
Phải biết rằng, chủ nhân chỗ bí cảnh kia có dã tâm khống chế Địa Cầu.
Bảo đan của hắn tất nhiên là có công hiệu không tệ.
Diệp Húc bỏ viên thuốc vào trong miệng Phương Chính Đường, sau đó lặng lẽ dùng hai tay liên tục rót năng lượng vô cùng tinh thuần vào cơ thể đối phương.
Tưởng Bình và Vạn Vân đều nhìn chăm chú không rời mắt.
Thật sự là mùi hương của viên thuốc này quá mức nồng đậm.
Các nàng muốn xem coi rốt cuộc thì thứ này sẽ có tác dụng như thế nào?
Chỉ thấy…
Quanh thân Phương Chính Đường tràn ngập từng lớp sương trắng, tiếp theo, vết thương trên người hắn dần dần thuyên giảm và lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Lớp vảy nhanh chóng bong ra, các vết sưng tấy biến mất.
Thần tích, quả thực là thần tích trời ban!
Tưởng Bình thấy vậy, nước mắt nàng trào ra rồi lăn dài trên má.
Nhưng nàng vẫn không hề chớp mắt một cái.
Bởi vì nàng lo lắng sau khi mình chớp mắt thì lại đột nhiên phát hiện hết thảy đều chỉ là ảo giác, là một giấc mơ!
Lúc này, Phương Chính Đường vẫn luôn nằm bất động trên giường, ngón tay hơi nhúc nhích.
Ngay sau đó, Phương Chính Đường từ từ mở mắt ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận