Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 351: Thảo luận, nguy cơ thực tế!

Aizen theo giọng nói nhìn lại, sờ lên cằm, nói nhỏ: "Đúng là có giá trị nghiên cứu."
Optimus Prime đi nhanh tới, dùng cánh tay người máy chọc nhẹ lên cơ thể Venom.
Gật đầu nói: "Cảm xúc không tệ."
Iron Man càng chọc một cái cây vào trong cơ thể Venom.
Một lát sau, nói nhỏ: "Có năng lượng khá mạnh, cần phân tích thêm một bước nữa."
Hồng Thất Công cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, nói: "Đen thùi lùi... Quá xấu!"
Hisoka vung tay lên, phóng ra mấy đạo Bungee Gum, nâng Venom lên cao.
Thì thầm nói: "Rất có dính tính, hơi giống Bungee Gum."
...
Venom có thể ký sinh trong cơ thể người khác, là một loại sinh mệnh cực kì đặc biệt.
Bị giam vào lồng sắt, hộp sắt, kính cường lực và các phòng nghiên cứu đặc biệt, sớm đã là chuyện rất bình thường.
Nhưng lúc này, nó nghe thấy lời của mọi người thì trong lòng lập tức kinh hoảng.
Bởi vì, những người trước mặt này đều là những người có thực lực rất kinh khủng.
Hắn bị Hisoka nâng lên cao, nghe đám người bàn tán, cảm giác giống như mình biến thành thịt trên thớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chặt thành mảnh vụn.
Nếu bị bọn hắn nghiên cứu, mình còn có thể sống được à?
Trong lòng Venom kêu khóc: Mẹ ơi, ta muốn về nhà.
...
Tô Đại Cường đứng từ xa nhìn Venom, sau đó, một đôi mắt to tròn căng bắt đầu liếc nhìn xung quanh không gian nhóm.
Rất nhanh, ánh mắt của hắn đã rơi vào trên người một cậu bé có mái tóc màu vàng óng, trên cổ mang theo dây chuyền có treo Kim Tự Tháp màu vàng, nhìn qua rất kỳ lạ.
Tiếp theo, hắn bước nhanh tới, hỏi: "Hình như trước giờ ta chưa từng nhìn thấy ngươi."
Cậu bé tóc vàng nói: "Ngươi là thúc thúc Tô Đại Cường phải không? Ta tên là Muto Yugi."
"Thì ra là Muto Yugi, ta nhớ ra ngươi rồi, lần trước ngươi tham gia nhóm cùng với mấy người Lam Vong Cơ, Sa Tiểu Quang.
Đúng rồi, hình như ngươi chưa bao giờ nói chuyện trong nhóm đúng không?"
Muto Yugi sờ lên ót, nói: "Ta vẫn cho là mình đang nằm mơ."
Tô Đại Cường cười ha hả nói: "Vậy bây giờ đã biết là thật chưa?"
"Biết rồi." Muto Yugi chân thành nói.
Tô Đại Cường đổi giọng, xoa tay nói: "Cái kia... Kim Tự Tháp ngươi đeo trên cổ là làm từ vàng hả?
Có thể cho ta xem một chút không?"
"Ngươi nói cái này à... nó không phải vàng đâu." Muto Yugi nói.
Tô Đại Cường nghe thấy vậy thì lập tức không còn hứng thú.
Naruto khoanh hai tay trước ngực, dùng ánh mắt tò mò nhìn đông nhìn tây.
Không bao lâu sau đã tập trung lực chú ý lên người một cậu bé mặc đồ thể thao ở trong góc.
Naruto nhìn bóng lưng của hắn cô đơn, đột nhiên nghĩ đến mình bị người khác xem như yêu hồ, bị người khác cô lập.
Không khỏi nhanh chân đi tới, nhe răng cười nói: "Chào ngươi, ta tên là Naruto, ngươi tên là gì?"
"Ta tên là Kuroko Tetsuya." Cậu bé nói.
"Kuroko Tetsuya?" Naruto lặp lại một tiếng, sau đó nói:
"Trong nhóm chúng ta có người này à?"
Bên cạnh, Sasuke lắc đầu nói: "Ta cũng không biết."
Naruto cũng không quá để ý, nói: "Mặc kệ, dù sao cũng trong cùng một nhóm, sau này chúng ta sẽ là bạn bè!"
Khi Naruto vừa nói chuyện dùng tay khoác lên vai Kuroko Tetsuya.
Cách đó không xa, Boruto đi tới, nói: "Vậy chúng ta cũng là bạn bè."
Naruto cải chính: "Ta là cha của ngươi."
Boruto dùng tay đo chiều cao của mình và Naruto, nói: "Bạn bè."
Naruto khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý.
Thân hình Namikaze Minato lóe lên, cũng tới đến bên cạnh bọn họ, cười nói: "Bây giờ, chúng ta xem như ba đời cùng đường.
Mau gọi tiếng cha và ông nội nghe xem nào."
Boruto và Naruto nhìn Namikaze Minato, cùng hừ một cái, không có ý định gọi.
Cát Tiểu Luân thở dài nói: "Thật không tin được, một lần nhìn thấy nhiều nhân vật lớn như vậy, thật làm cho người ta kích động."
Nobita cười hắc hắc nói: "Nơi này thật là tuyệt vời!"
Pikachu vui vẻ nói: "Pika pika!"
Đối với bộ dáng vui vẻ của đám người, Diệp Tu vẫn mang theo một vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, ngáp lên ngáp xuống, giống như đứng cũng có thể ngủ.
...
Nhóm chat bao lì xì Chư Thiên đã thành lập được một thời gian rất lâu, bình thường thành viên trong nhóm cũng thường xuyên nói chuyện phiếm với nhau.
Nhưng, chân chính tập hợp một chỗ như hôm nay vẫn là chuyện chưa từng có.
Cho nên, lúc này, toàn bộ trong không gian nhóm líu ríu, cực kỳ náo nhiệt.
Diệp Húc liếc nhìn đám người một vòng, cất cao giọng nói: "Im lặng một chút."
"Xoạt!"
Một luồng uy áp mạnh mẽ lan ra bốn phương tám hướng.
Cả không gian lập tức trở nên yên tĩnh.
Mọi người cùng tập trung lực chú ý lên trên người Diệp Húc.
Lúc này, Diệp Húc nói: "Nơi này chính là không gian nhóm, sau này, tất cả mọi người có thể tiến vào hoặc là ra ngoài bất cứ lúc nào..."
Khi Diệp Húc còn muốn nói gì thì lông mày đột nhiên nhíu lại, nói: "Được rồi, mọi người tùy ý đi."
Dứt lời, thân hình Diệp Húc lóe lên, nháy mắt đã biến mất khỏi không gian nhóm.
Ngay sau đó, hắn đã xuất hiện ở trong ký túc xá đại học Hoa Thanh.
...
Lúc này, cả đại học Hoa Thanh đang rung động kịch liệt.
Không... Không chỉ đại học Hoa Thanh mà toàn bộ Kinh Đô đều xảy ra động đất kịch liệt như vậy.
Nhà cao tầng lắc lư, mặt đất rạn nứt, tai nạn xe cộ liên tục, còi hú không ngừng.
Lúc này, đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một hố đen cực lớn.
Gió mạnh cuồng bạo, thiên thạch rơi xuống làm cho hàng loạt cao ốc thành phế tích, khói đen cuồn cuộn, sức phá hoại vô cùng kinh người.
Sau đó, mấy chục cây xúc tu màu vàng to lớn từ trong lỗ sâu chui ra.
Bọn chúng điên cuồng quơ lung tung, lần nữa phá hư cao ốc và các công trình kiến trúc.
Đất đá bay tứ tung, tai hoạ liên tục.
Vô số người kêu khóc, chạy bốn phía.
"Là bí cảnh!"
"Thừa dịp Tổng đốc giáo dục Trương Đào không ở đây, mạnh mẽ đả thông bí cảnh, phá hư Kinh Đô à? Thật là to gan!"
"Coi chúng ta là người chết hả?"
"Đáng ghét!"
"Giết!"
Từng tiếng hét tức giận to rõ vang lên từ khắp nơi.
Sau đó, mười mấy bóng người phóng lên tận trời, hóa thành nhiều đường sáng, bắn về phía xúc tu.
Bọn hắn quơ trường đao, ném trường thương... Bắn ra cương khí vô cùng lẫm lệ.
Nhưng, xúc tu mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng của bọn hắn.
Chỉ thấy...
Mấy xúc tu to lớn bỗng nhiên quét ngang.
"Ầm!"
"Ầm!"
Đám người cùng nhau bay ngược ra sau như đạn pháo, nện mạnh lên vào trong thành phố, phát ra từng tiếng nổ tung.
Bụi mù bay lên, đất đã bay tứ tung.
Không có cường giả ngăn cản, xúc tu càng thêm không kiêng nể gì cả.
Tai ương ở Kinh Đô cũng trở nên mãnh liệt và đáng sợ hơn.
Diệp Húc nằm trong ký túc xá đại học Hoa Thanh, trầm giọng nói: "Thật là ồn ào!"
Dứt lời, Diệp Húc giơ một ngón tay lên, bắn ra một tia sáng màu vàng chói mắt.
Tia sáng màu vàng này nhanh chóng ngưng tụ trên bầu trời, hình thành một ngón tay màu vàng óng che khuất bầu trời.
"Ầm!"
"Ầm!"
Tất cả xúc tu nháy mắt vỡ vụn.
Hố đen trên bầu trời trực tiếp nổ tung, nguy cơ nháy mắt được giải trừ.
Mưa máu màu vàng, tùy ý phun ra.
Toàn bộ Kinh Đô trở nên yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận