Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 448: Đi, Món Ăn Ngon!

Naruto: Ta lại không thể tham gia nhiệm vụ à?
Naruto: Nhưng có Sasuke đi... Cũng không tồi.
Naruto: Sasuke, cố lên!
Sasuke: Ừ.
Esdeath: A! Đại nhân Chúa Cứu Thế, ta sẽ xem phát sóng trực tiếp, ngài cố lên!
Ngụy Vô Tiện: Đáng tiếc, ta và Lam Trạm không thể ném được 6 điểm.
Lam Vong Cơ: Ừ.
Hinamori Amu: Nha nha nha, Lam Vong Cơ đều chú ý đến Ngụy Vô Tiện mọi lúc nha.
Nagato: Lưu Lạc Địa Cầu à? Cách này đối với nhân loại có thể là một chuyện tốt... Đáng giá để tham khảo.
Hoa Thiên Cốt: Hy vọng tất cả nhân loại đều có thể bình an.
Râu Trắng: A ha ha ha! Ta nằm trên ở boong tàu, phơi nắng, xem phát sóng trực tiếp!
Cát Tiểu Luân: Hắc hắc, mới vừa chơi trò chơi chiến đấu quái thú xong, hiện tại lại có thể xem phát sóng trực tiếp, không tồi, không tồi.
Hồng Thất Công: Không sai! Loại nhiệm vụ này, chúng ta nên yên lặng xem phát sóng trực tiếp là được.
Chúa Cứu Thế: Ta nhớ rõ Hồng Thất Công giống như từng nói muốn che chở Lưu khải?
Chúa Cứu Thế: Một khi đã như vậy, ta sẽ đặc biệt cho phép ngươi nằm ngoài danh sách nhiệm vụ, tiến vào thế giới Lưu Lạc Địa Cầu đi.
Lưu khải: Cảm ơn đại nhân Chúa Cứu Thế, cảm ơn Hồng Thất Công.
...
Triều Tống.
Hồng Thất Công nằm ở trên giường, vừa mới bỏ một cái đùi gà vào trong miệng, vẻ mặt vô cùng nhàn nhã, cả khuôn mặt nháy mắt biến thành vẻ thống khổ.
Cả người lập tức run lên.
Cái gì?
Đặc biệt cho phép ta không nằm trong danh sách nhiệm vụ, tiến vào thế giới Lưu Lạc Địa Cầu?
Tiến vào nơi bị đóng băng hoàn toàn kia.
Thậm chí, thế giới đó bất cứ lúc nào cũng có thể bị hủy diệt?
Đặc biệt cho phép?
Không!
Đại nhân Chúa Cứu Thế ta không cần đặc biệt cho phép như vậy đâu!
“Xoạt xoạt!”
Ngay sau đó, trước mặt Hồng Thất Công xuất hiện một bóng người.
Đúng là Diệp Húc.
...
Thế giới Lưu Lạc Địa Cầu.
Hàn Đóa Đóa đang ở phòng học tập trung nghe giảng.
Lưu Khải bắt chước trên TV, lặng lẽ sờ đến công tắc nguồn điện.
Dùng sức kéo một cái.
“Phanh!”
Ngay tức khắc, tất cả ánh sáng như mặt trời, trời xanh ngoài cửa sổ phòng học đều biến mất.
Căn phòng học biến thành một màu đen.
Không ít học sinh kêu lớn lên, vô cùng rối loạn.
Lão sư vội nói: “Mọi người không cần hoảng sợ, trước trốn xuống dưới cái bàn.”
Hàn Đóa Đóa nghe theo lời dặn của lão sư, cũng làm theo trốn đến dưới bàn.
Lúc này, một bàn tay to dày nặng, đột nhiên kéo bàn tay nhỏ của Hàn Đóa Đóa, kéo ra ngoài phòng học.
Hàn Đóa Đóa kinh ngạc nói: “Anh?”
Lưu Khải vội nói: “Nhỏ giọng một chút.”
Tiếp theo, hai người nhanh như chớp chạy ra khỏi trường học.
Hàn Đóa Đóa nghi ngờ nói: “Anh, không phải ngươi nói ngày mai mới hành động à?”
Lưu Khải suy nghĩ nói: “Hôm nay có mấy người bạn vô cùng đặc biệt sẽ tới, cho nên, mới đến rước ngươi sớm một chút.”
Hàn Đóa Đóa càng thêm nghi ngờ nói: “Bạn vô cùng đặc biệt?
Có bao nhiêu đặc biệt?
Tiểu Lục?
Hay Mặt Rỗ?
Bạn của ngươi, có ai mà ta không biết?”
Lưu Khải nói: “Không giống mấy người đó, sau khi ngươi nhìn thấy, nhất định phải tôn kính bọn họ từ tận đáy lòng.”
“Xoạt xoạt!”
Lúc này, không gian xung quanh hơi rung động.
Tiếp theo, bốn bóng người xuất hiện ở bên cạnh.
Chính là Diệp Húc, Sasuke, Iron Man và Hồng Thất Công.
Lưu Khải kích động nói: “Đại nhân Chúa Cứu Thế, Sasuke, tiên sinh Iron Man, tiên sinh Hồng Thất Công, chào các ngươi.”
Iron Man tùy ý nhìn một vòng, nói: “Đây là thế giới Lưu Lạc Địa Cầu à? Có hơi u ám.”
Vẻ mặt của Hồng Thất Công đau khổ, yên lặng không nói lời nào.
Diệp Húc gật đầu nói: “Lưu Khải, chào ngươi.”
Tiếp theo, hắn khẽ động ý niệm, trực tiếp dời lực chú ý vào trong nhóm chat Bao lì xì Chư Thiên, mở ra hệ thống phát sóng trực tiếp.
Quách Tương: Nha, đại ca Chúa Cứu Thế bọn họ đã đến.
Esdeath: A! Đại nhân Chúa Cứu Thế, ta lại được nhìn thấy ngài.
Tần Thủy Hoàng: Vừa lúc, ta mới bảo ngự trù nấu vài món ăn, cũng làm rất ngon, hơn nữa uống một chút rượu ngon, vừa chuẩn bị xem phát sóng trực tiếp.
Tô Đại Cường: Ta cũng bảo đầu bếp chuẩn bị một chút rượu và món ăn.
Cát Tiểu Luân: Ta thì tương đối thảm, chỉ có thể vừa ăn thịt xiên cay, vừa xem phát sóng trực tiếp.
Cát Tiểu Luân: Nhưng, nhìn vẻ mặt đau khổ của Hồng Thất Công, ta lại cảm thấy thịt xiên cay cũng không tệ lắm.
Phùng Bảo Bảo: Nga, bắt đầu phát sóng trực tiếp rồi.
Uchiha Madara: Cứ nhảy múa hết sức đi!
Saitama: Xem phát sóng trực tiếp.
...
Ngay sau đó, một xúc xắc màu đen cực lớn chuyển động thật nhanh trên màn hình.
Cuối cùng, vững vàng dừng lại trên “3” điểm.
Đến tận đây, độ khó nhiệm vụ và điểm tích lũy khen thưởng X3.
...
Thế Giới Lưu Lạc Địa Cầu.
Hàn Đóa Đóa hỏi: “Anh, bọn họ chính là những người bạn vô cùng đặc biệt… Mà ngươi nói à?”
Lưu Khải nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Hàn Đóa Đóa liếc mắt nhìn đám người Diệp Húc một cái, rất nhanh ánh mắt đã dừng trên người Sasuke mi thanh mục tú, đôi tay đặt trong túi, nhìn qua rất lạnh lùng.
Cao hứng nói: “Wow! Người bạn nhỏ này nhìn rất được, sau này khẳng định là một soái ca!”
Tiếp theo, Hàn Đóa Đóa lại cười nói: “Bạn nhỏ, đừng xụ mặt hoài như vậy. Cười lên. Cười nhiều hơn mới càng đáng yêu.”
Khi nói chuyện, Hàn Đóa Đóa khom lưng nhẹ nhàng nựng khuôn mặt tuấn tú của Sasuke.
Sau khi, Lưu Khải thấy một màn như vậy, trái tim thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi cổ họng.
Sasuke là ai?
Dựa theo giới thiệu trong


Naruto


, hắn chính là nhẫn giả thiên tài của làng lá, máu lạnh, vô tình, mạnh mẽ.
Mà sau khi Sasuke gia nhập vào nhóm chat Bao lì xì Chư Thiên thì đã nhiều lần hoàn thành nhiệm vụ, đạt được rất nhiều điểm tích lũy.
Hiện giờ, sức mạnh của Sasuke tuyệt đối rất khủng bố.
Gọi Sasuke là thần tiên, Ma Vương, cũng hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng, hiện tại là tình huống gì?
Em gái Hàn Đóa Đóa của mình lại nựng mặt của Sasuke?
Nựng mặt một vị thần tiên, Ma Vương?
Lưu Khải kinh hoảng kêu lên: “Đóa Đóa, mau dừng lại!”
Hàn Đóa Đóa không rõ nguyên nhân, nhìn Lưu khải, rồi sau đó, nhẹ nhàng thè lưỡi, làm một cái mặt quỷ.
Diệp Húc cười nói: “Đây là thành phố ngầm à? Lưu Khải, mang chúng ta đi dạo đi.”
Trong lòng Lưu Khải còn sợ hãi, liếc mắt nhìn Sasuke, rồi sau đó, dùng giọng nói vô cùng tôn kính, nói: “Vâng.”
Tiếp theo, mấy người chậm rãi đi về con hẻm nhỏ.
Rất nhanh, đi đến một con đường phố rộng rãi, ô tô đang chạy bon bon, ánh sáng lập loè bên ngoài mặt tiền của cửa hàng... Sự sôi nổi xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, mây trắng và ánh mặt trời giả, nói: “Nếu không phải đã biết trước, rất khó tin tưởng nơi này chính là thành phố ngầm.”
Hàn Đóa Đóa cười nói: “Lời này của ngươi... Làm sao ta có cảm giác giống như đã từng thấy trời xanh, mây trắng và ánh mặt trời vậy? Đúng rồi, ngươi là học sinh trường nào? Làm sao quen biết được với anh của ta? Vì sao trước kia ta chưa từng gặp qua ngươi?”
Hàn Đóa Đóa liên tiếp hỏi mấy vấn đề, đồng thời, dùng một đôi mắt to trong veo như nước, lẳng lặng nhìn chằm chằm Diệp Húc, trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi và quan sát.
Lưu Khải quát lớn nói: “Đóa Đóa, ngươi làm gì vậy?”
Diệp Húc cười, xua tay nói: “Không có việc gì.”
“A, thơm quá!” Hồng Thất Công vẫn đi theo bên cạnh, vẫn chưa nói gì, dùng sức hít cái mũi, tán thưởng nói.
Rất nhanh, hắn đã dừng ánh mắt về phía một quán ăn nhỏ cách đó không xa.
Lưu Khải nói: “Tiên sinh Hồng Thất Công muốn ăn à? Ta đi mua một chút cho ngài.”
Khi nói xong, Lưu Khải bước nhanh tiến lên, mua rất nhiều món ăn ngon từ chỗ bán hàng rong rồi quay lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận