Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 510: Tiến vào, Đấu Trường Tu La!

Một số người sinh ra ý tưởng muốn vứt bỏ vũ khí mình mới đạt được không lâu trước đây.
Người có tên, cây có bóng!
Tên của Phương Bình và Trương Đào như có một lực lượng đáng sợ.
Diệp Húc đứng trong đám người căn bản không có quá nhiều phản ứng.
Từ Khuyết bên cạnh thì lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đừng thấy hắn làm bộ làm tịch trước mặt nhiều người như vậy ở đại học Hoa Thanh.
Hắn vô cùng rõ ràng, bản thân chỉ mới trở thành một Linh Giả Tông Sư cấp bảy mà thôi.
Mà ở hiện trường... Lại có rất nhiều Tông Sư, cường giả Đại Tông Sư!
Nếu đợi lát nữa người mặc áo bào màu vàng hỏi trúng hắn sẽ phát hiện hắn có vấn đề.
Chỉ sợ đến lúc đó, hắn sẽ vĩnh viễn nằm lại nơi này.
Cũng may...
Một người trung niên có hai cái sừng trên đầu phát ra giọng nói ong ong: “Mọi người cũng đừng quá lo lắng. Hiện tại còn chưa xác định được Phương Bình và Trương Đào có tới đây hay không, mọi người đừng tự dọa sợ mình.
Càn Vương nói rất đúng, chuyện của Thiên Phần lần này hết sức bí ẩn, chỉ sợ bọn họ căn bản không biết gì."
Đại trưởng lão Sáng Thế Giáo nói: “Đúng vậy!
Nếu không phải nguyên nhân đặc thù nào đó thì Sáng Thế Giáo chúng ta cũng sẽ không biết Thiên Phần và thời gian mở ra của nó."
Mọi người nghe vậy, không khỏi nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão Sáng Thế Giáo.
Đôi mắt của một vài người hơi đong đưa, sắc mặt của một số người không ngừng biến hóa.
Hiển nhiên, tất cả đều đang suy nghĩ nguyên nhân đặc thù kia là gì.
Người mặc áo bào màu vàng nói: “Cứ dựa theo phân phó trước đó, chia làm sáu đội ngũ tiến vào cung điện đi."
“Được."
Mọi người nhanh chóng gật đầu.
Loạn như sợ hãi người khác đoạt bảo vật của mình, hắn dẫn theo đội ngũ của mình dẫn đầu nhảy vào cung điện.
Nhóm của người mặc áo bào màu vàng cũng vui mừng như vậy.
Dù sao thì bọn họ cũng không hề biết bên trong có tồn tại sự nguy hiểm như thế nào?
Có người dò đường là chuyện không thể tốt hơn.
Diệp Húc, Từ Khuyết, Ngưu Đạo Hữu và người áo xanh thuộc về nhóm thứ ba, nhóm của người mặc áo bào màu vàng.
Bọn họ nhanh chóng bước vào đại sảnh cung điện.
Từ bên ngoài nhìn vào, đại sảnh dường như đã bị một lớp sương trắng bao phủ, không thể nhìn ra tình hình cụ thể.
Sau khi đi vào thì mới phát hiện bên trong có mười ba bức tượng cao được dựng đứng.
Mỗi một pho tượng đều có tư thế rất oai hùng phi phàm, chạm trổ trác tuyệt, đáng tiếc khuôn mặt đều bị sương mù bao vây, không thấy rõ tướng mạo.
Sau khi nhìn thấy mười ba pho tượng, vẻ mặt của người áo xanh như đã nhìn thấy Thần Linh chân thật.
Ngưu Đạo Hữu hỏi: “Chẳng lẽ những pho tượng này là..."
“Đúng vậy! Chính là Cửu Hoàng Tứ Đế lúc trước!” Người áo xanh nói với giọng điệu vô cùng kính ngưỡng.
“Thì ra đây là họ." Ngưu Đạo Hữu gật đầu.
“Xoạt xoạt!"
Lúc này, mười ba pho tượng đột nhiên nở rộ vầng sáng lóa mắt
Những vầng sáng này đan chéo nhau, tạo thành một chuỗi bùa chú kỳ lạ.
“Xoạt xoạt!"
Bất cứ ai bị bùa chú này quấn quanh người như Ngưu Đạo Hữu, người áo xanh, Từ Khuyết... Thậm chí là người mặc áo bào màu vàng, khi không gian hơi rung động, tất cả đều biến mất trong đại sảnh.
Ngoại trừ Diệp Húc.
Hai mắt của Diệp Húc lấp lánh ánh sao, trên mặt lộ ra một nụ cười khác lạ.
“Thú vị đấy..."
“Xoạt xoạt!"
Ngay sau đó, Diệp Húc cũng biến mất khỏi hiện trường.
Nháy mắt tiếp theo, đám người Ngưu Đạo Hữu, người mặc áo bào màu vàng, Từ Khuyết và Diệp Húc đều xuất hiện ở trong một cung điện rộng lớn.
Chính giữa cung điện là một lôi đài cổ xưa.
Nhưng lôi đài lại phủ lên một màu đỏ ngầu như máu, vô cùng dữ tợn.
Sát khí bức người, làm người không rét mà run.
“Đấu trường Tu La!” Người áo xanh trầm giọng thốt lên.
“Đấu trường Tu La?” Ngưu Đạo Hữu nghi ngờ hỏi.
Người áo xanh tiếp tục giải thích: “Đây là đấu trường Tu La của Thú Hoàng, là nơi mà năm đó Thú Hoàng tuyển chọn đại tướng Yêu Tộc. Thú Hoàng có một đại quân bất khả chiến bại, tất cả đều xuất phát từ đây."
Mọi người nghe vậy, trong lòng trở nên căng thẳng.
Dù bọn họ không có trải qua thời đại Thiên Đình Cổ, nhưng mỗi người đều đã được nghe đại danh của Thú Hoàng.
Mà lai lịch của đấu trường Tu La càng mơ hồ làm cho họ cảm nhận được tình cảnh chiến đấu đầy máu me ở đây vào năm đó.
“Chúng ta đột nhiên bị truyền tống tới đấu trường Tu La, chẳng lẽ nơi này có bảo vật của Thú Hoàng sao?” Có người thấp giọng hỏi.
Bầu không khí vốn dĩ còn có chút nặng nề bỗng nhiên trở nên sinh động trong nháy mắt.
Mọi người nhanh chóng phóng thích tinh thần lực, cực kỳ cẩn thận tìm kiếm mỗi một tấc, mỗi một thước.
Nhưng đừng nói là bảo vật, ngay cả một khối linh thạch cũng không có.
Ngay sau đó, lại có người nói: “Đấu trường Tu La là nơi để chiến đấu, có lẽ chúng ta cần phải chiến đấu mới có thể xảy ra biến hóa chăng?"
Dưới sự chỉ huy của người mặc áo bào màu vàng, hai gã cường giả Chiến Thần nhanh chóng đánh tay đôi.
“Oanh!"
“Oanh!"
Đao quang kiếm ảnh, năng lượng trào dâng.
Cả tòa cung điện dâng lên một cơn cuồng phong, không ngừng nhộn nhạo.
Nhưng vẫn không hề có bất cứ biến hóa gì.
Trận chiến... Không thể không ngừng lại.
Có người nêu ý kiến: "Chẳng lẽ phải giết ai đó thì mới có chuyện gì xảy ra?"
Vừa nghe lời này, bầu không khí tại hiện trường lập tức trở nên khẩn trương.
Mọi người đề phòng lẫn nhau, để tránh đối phương ra tay đánh lén.
Hai mắt của người mặc áo bào màu vàng càng thêm lập loè hung mang, dáng vẻ giống như có thể giáng một đòn sấm sét vào một trong số những người còn lại bất cứ lúc nào.
Ngưu Đạo Hữu cười nói: “Thật ra thì mọi người cũng không cần khẩn trương như vậy đâu. Có lẽ không cần phải giết người, lấy ít máu là được. Mọi người thử xem đi."
Hơi thở sát khí của người mặc áo bào màu vàng hơi hạ xuống, hắn chỉ vào hai gã cường giả Chiến Thần, nói: “Các ngươi lấy ra chút máu đi."
Hai người kia nào dám có chần chừ gì?
Chỉ cần không giết chính mình, đổ máu một chút có là gì?
Chẳng mấy chốc, những sợi máu vàng kim tuôn ra như suối.
Họ căn bản không dám giữ lại bất cứ thứ gì.
Rất nhanh, khuôn mặt hồng hào của hai tên cường giả Chiến Thần dần dần trở nên trắng bệch.
Ngược lại thì lôi đài màu đỏ tươi nổi lên từng đợt ánh sáng màu vàng kim nhè nhẹ, tràn ngập ra một cổ hơi thở Chí Tôn như có như không.
Người mặc áo bào màu vàng kích động nói: “Đúng vậy, chính là máu! Mau thay người đi, tiếp tục lấy máu!"
Tiếp theo, lại có hai gã Chiến Thần cắt tay mình, mặc cho máu chảy ra.
Rất nhanh đã đến phiên Ngưu Đạo Hữu.
Ngưu Đạo Hữu hỏi: “Ta cũng phải rút máu à? Không thể bỏ qua cho ta sao?"
“Không được!” Người mặc áo bào màu vàng lập tức nói, “Không chỉ ngươi mà cả tọa kỵ trên vai ngươi cũng phải rút máu!"
Trong mắt người mặc áo bào màu vàng, nơi này là Đấu trường Tu La của Thú Hoàng.
Như vậy thì máu của Yêu Tộc chắc chắn sẽ có tác dụng lớn hơn nữa.
Nhưng Tiểu Lão Hổ trên vai Ngưu Đạo Hữu lại lắc đầu lia lịa.
Hiển nhiên nó đang cho thấy mình không muốn bị rút máu.
Ngưu Đạo Hữu cười nói: “Xin lỗi nha Càn Vương, Tiểu Lão Hổ nhà ta không muốn bị rút máu."
“Hừ! Chuyện này không phải do ngươi quyết định!” Người mặc áo bào màu vàng kêu lên một tiếng, một luồng uy áp mạnh mẽ như một ngọn núi khổng lồ nghiền áp về phía Ngưu Đạo Hữu.
Đối với việc này...
Ngưu Đạo Hữu lại như không thèm đếm xỉa, vô cùng đạm nhiên đứng tại chỗ.
Người mặc áo bào màu vàng hơi nhướng mày, hắn vừa mới chuẩn bị tức giận, trong lòng đột nhiên lại nghĩ tới cái gì.
Hắn không sợ uy áp của mình, như vậy khẳng định là tu vi cũng đạt tới Vương cấp.
Kẻ xa lạ... Ngụy trang thành người mà hắn không thể phân biệt được cũng chỉ có Phương Bình và Trương Đào.
Chẳng lẽ người Địa Cầu thật sự đã biết việc về Thiên Phần.
Ngưu Đạo Hữu trước mặt hắn chính là Phương Bình hoặc Trương Đào?
Hoặc có lẽ Ngưu Đạo Hữu và Tiểu Lão Hổ cũng chính là Trương Đào và Phương Bình?
Nghĩ đến đây... Trên trán người mặc áo bào màu vàng không khỏi toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận