Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 515: Tây Hoàng, chơi cờ!

Mặc dù đoạn ngắn thời gian của Chiến Thiên Đế chưa bao giờ ra khỏi Thiên Phần.
Nhưng hắn vẫn biết tường tận về các cường giả hiện tại trong thiên hạ.
Chiến Thiên Đế tin chắc số người có thể chỉ cần liếc nhìn một cái là đã nhận ra tình huống của hắn không vượt quá một bàn tay.
Cho dù là Hoàng Giả thì cũng không cách nào làm được.
Như vậy làm sao người thanh niên trước mặt này lại biết được?
Đôi mắt của Chiến Thiên Đế lập tức trở nên vô cùng sắc bén, hắn nhìn Diệp Húc từ trên xuống dưới, cẩn thận quan sát đối phương.
Lúc này, trong mắt của Chiến Thiên Đế, Diệp Húc vốn dĩ bình tĩnh đứng thẳng ở nơi đó đột nhiên trở nên cao ngất và to lớn, giống như một ngọn núi đồ sộ hay như biển rộng mênh mông, đồng thời nở rộ ra vầng sáng chói chang lóa mắt như mặt trời.
Chiến Thiên Đế không khỏi ngửa đầu nhìn lên, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Cuồn cuộn vô biên!
Không thể địch nổi!
Chiến Thiên Đế cảm thấy bản thân giống như là một con kiến nhỏ bé, một hạt bụi vô hình.
Mà Diệp Húc lại là một vị thần linh, một hành tinh trên trời!
Giữa hai người có một khoảng cách khổng lồ.
Đó là sự khác nhau giữa Ba Mươi Ba Trọng Thiên và một cái cống rãnh!
Hắn còn chưa bao giờ có loại cảm giác chênh lệch khủng bố tới như vậy!
Thậm chí làm cho Chiến Thiên Đế mơ hồ có một cảm giác muốn quỳ lạy.
Một lúc lâu sau, Diệp Húc cười nói: “Thú vị."
Tiếp theo, hắn giơ tay nhẹ nhàng vỗ vào vai Chiến Thiên Đế, sau đó xoa xoa cơ thể tròn trịa của Nhị Miêu.
Vỗ vai Chiến Thiên Đế?
Ai dám làm chuyện như vậy chứ?
Nhưng Diệp Húc lại cứ thế mà làm.
Hơn nữa, mặc dù Chiến Thiên Đế có muốn tránh né thì cũng không cách nào làm được.
Mà sau khi bị Diệp Húc vỗ vai và chạm vào, Chiến Thiên Đế và Nhị Miêu dần dần cảm thấy toàn bộ cơ thể trở nên ấm áp dễ chịu, cực kỳ thoải mái.
Ngay sau đó…
Cơ thể hư ảo của cả hai chậm rãi ngưng thật.
Loại cảm giác này thật giống như vong hồn đột nhiên có cơ thể của chính mình, vô cùng thần kỳ.
Chiến Thiên Đế trừng to hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Một lúc lâu sau, hắn mới khom lưng, giọng điệu vô cùng cung kính: "Cảm ơn tiền bối!"
Cảnh tượng này… Nếu bị ai khác nhìn thấy thì người nọ chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt cằm trên mặt đất.
Đây chính là Chiến Thiên Đế, đại đế mạnh nhất trong truyền thuyết!
Cao ngạo, vô địch!
Thế mà giờ hắn lại khom lưng trước một người trẻ tuổi?
Chuyện này tuyệt đối vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, thậm chí là bọn họ có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng!
Chỉ có bản thân Chiến Thiên Đế rõ ràng, người trẻ tuổi trước mặt đã giúp hắn một chuyện lớn tới mức nào.
Rốt cuộc thì đối phương có được sức mạnh to lớn đến mức nào đây?
Bởi vì thật ra Chiến Thiên Đế đã chết từ lâu.
Hiện giờ hắn chỉ là một đoạn ngắn thời gian trong Thiên Phần mà thôi.
Mặc dù lúc này hắn có được lực lượng cực mạnh.
Nhưng một khi Thiên Phần sụp đổ thì hắn cũng sẽ biến mất theo.
Mà thời gian Thiên Phần sụp đổ đã càng ngày càng gần.
Việc mà Diệp Húc vừa làm tương đương cứu mạng của hắn.
Diệp Húc lạnh nhạt nói: “Không cần khách khí, ta chỉ tiện tay mà thôi."
Tiếp theo, hắn không nói gì nhiều nữa, thân hình chợt lóe, lập tức biến mất.
Chiến Thiên Đế chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia kiên định.
Nhị Miêu còn hơi mơ hồ: “Thức ăn cho mèo của Đại Miêu ngon thật, nếu như ngày nào ta cũng có thể ăn cái này thì tốt rồi."
Chiến Thiên Đế mỉm cười nói: “Yên tâm đi, sau này ngươi muốn ăn bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu."
“Có thật không?” Đôi mắt to của Nhị Miêu lập tức sáng rực.
Chiến Thiên Đế gật đầu, nói: “Thật."

Lúc này, trong một cung điện cổ xưa.
Thiên Cực chỉ vào một ông lão ngồi đối diện, nói: "Phụ hoàng à, chẳng lẽ ngươi không thể nhường ta một chút sao?
Ta chính là con trai của ngươi đấy!
Mỗi một ván cờ vây đều giết ta không còn một mảnh giáp!
Ngươi còn có muốn đứa con trai này trở nên mạnh mẽ hơn không vậy?"
Phụ hoàng?
Hiển nhiên, ông lão ngồi đối diện Thiên Cực chính là đoạn ngắn thời gian của Tây Hoàng.
Tây Hoàng khẽ vuốt chòm râu của mình, cười nói: “Ta chỉ là một đoạn ngắn thời gian thôi, không phải là phụ hoàng của ngươi.
Còn nữa, muốn trở nên mạnh mẽ thì phải nỗ lực hơn nữa!"
Thiên Cực kêu rên: “Lão già, ngươi cũng chỉ dám ngang ngược trước mặt ta mà thôi.
Nếu như đám người Phương Bình tới đây, để ta xem ngươi làm thế nào."
“Ngươi vẫn luôn nói về cái người tên Phương Bình này, hiện tại ta đã hơi tò mò rồi đấy." Tây Hoàng cười nói.
“Xoạt!"
Hình như là lời nói của Thiên Cực và Tây Hoàng đã đưa đến tác dụng.
Không gian xung quanh bỗng dưng hơi rung động.
Tiếp theo, Phương Bình, Thương Miêu, Từ Khuyết và Diệp Húc cùng xuất hiện trong cung điện.
Thiên Cực cổ quái nói: “Xem kìa, Phương Bình tới rồi.
Lão già, ngươi sắp xui xẻo rồi."
Tây Hoàng nhìn theo ánh mắt của Thiên Cực, sau khi thấy được Phương Bình, hắn khẽ gật đầu, nói: “Lớn lên còn coi như tuấn tú lịch sự."
Coi như?
Phương Bình lộ ra vẻ mặt khó chịu, hỏi: “Ngươi là Tây Hoàng phải không?
Làm sao để vượt qua nơi này, hơn nữa chỗ tốt ở đâu?
Trước đó ta đã ăn Thú Hoàng mấy chục lần, hấp thu không ít năng lượng.
Nếu giờ ta ăn Tây Hoàng thì có thể hấp thu được năng lượng không?"
Ăn Thú Hoàng mấy chục lần?
Khóe miệng Tây Hoàng hơi co giật.
Mặc dù Thú Hoàng ở đây chỉ là đoạn ngắn thời gian.
Nhưng đó cũng là Hoàng Giả!
Thiên Cực đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười trên nỗi đau người khác, nói: “Xem đi, xem đi, ta đã nói lão già ngươi sắp xui xẻo rồi mà.
Phương Bình…
Không, Nhân Vương, ngươi muốn đánh hắn như thế nào cũng được.
Muốn ăn như thế nào cũng tốt.
Tùy tiện đánh, tùy tiện ăn.
Mặc dù hắn là cha ta.
Nhưng ta không có cùng phe với hắn.
Nếu hắn chọc ngươi thì không hề liên quan gì tới ta nha!"
Khóe miệng của Tây Hoàng lại lần nữa run rẩy, lên tiếng nói: "Thú Hoàng vốn dĩ là Yêu Thú, cho nên trong cơ thể ẩn chứa rất nhiều năng lượng.
Ta là nhân loại, không có loại năng lượng này."
Phương Bình bĩu môi, nói: “Nhân loại à? Vậy thì ta không ăn ngươi, ăn người hơi không được bình thường lắm."
Dừng một chút, lại hỏi: "Vậy ta phải làm thế nào để vượt ải này?"
“Cờ vây, thắng ta là được." Tây Hoàng nói.
“Chơi cờ vây?” Khuôn mặt của Phương Bình lập tức suy sụp.
Cho dù là chiến đấu hay là tu luyện thì Phương Bình tự nhận không kém bất cứ kẻ nào.
Nhưng cờ vây thì… Hắn căn bản là không biết chơi!
Hắn nên làm gì để vượt qua cửa ải này đây?
Lúc này, Diệp Húc đứng một bên lên tiếng: “Kỹ thuật cờ vây của ta cũng không tệ lắm."
Đôi mắt Phương Bình lập tức sáng lên, vội vàng hỏi: "Ngươi nói thật à?"
Tiếp theo, hắn lại hỏi: “Tây Hoàng, đây là Diệp Húc, đồng bọn của ta.
Nếu hắn thắng ngươi thì cũng có thể tính chúng ta vượt ải chứ?"
Tây Hoàng nói: “Mỗi lần thắng một ván thì tính là một người vượt ải."
Dưới ý bảo của Phương Bình, Diệp Húc ngồi xuống đối diện Tây Hoàng, hỏi: “Ai đi trước?"
Tây Hoàng đạm nhiên nói: “Ngươi là vãn bối, chấp ngươi đi trước."
"Tốt."
Diệp Húc không hề khách khí, hắn cầm một viên cờ đen, vững vàng dừng ở vị trí Thiên Nguyên chính giữa bàn cờ.
“Nước đầu đã đi Thiên Nguyên rồi?” Thiên Cực trừng lớn hai mắt, dè dặt hỏi, “Này… Diệp Húc, ngươi có biết chơi cờ vây không đấy?"
Diệp Húc cười nói: “Từ trước đến nay ta luôn đi nước đầu là Thiên Nguyên."
Tây Hoàng nhìn chằm chằm viên cờ đen chính giữa bàn cờ.
Một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng: "Có chút thú vị."
Dứt lời, Tây Hoàng cầm một viên cờ trắng đặt lên bàn cờ.
“Bang!"
Một âm thanh thanh thúy vang lên khắp cung điện.
Diệp Húc cũng không chần chờ chút nào, lập tức đặt một viên cờ đen xuống.
Tiếp theo là hai người ngươi tới ta đi, không ngừng đặt cờ.
“Bang!"
“Bang!"
m thanh thanh thúy giống như một khúc nhạc đầy tiết tấu, làm người ta mê muội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận