Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 320: Trở lại, khẩn trương!

Đặc biệt là Ma Nghiêm, Bạch Tử Họa và các đệ tử Trường Lưu, tất cả đều cúi đầu không dám đối diện với Diệp Húc.
Trong lòng mọi người tràn ngập sợ hãi và bất an.
Ma quân Sát Thiên Mạch và chưởng môn Trường Lưu Bạch Tử Họa đều bị tà ma đánh bại một cách nhẹ nhàng.
Nhưng Diệp Húc chỉ cần giơ ngón tay lên, đã có thể nghiền nát tà ma và mười món Thần Khí.
Loại lực lượng này quả thực làm cho người ta sợ hãi!
Nếu bọn họ biết chỉ cần Diệp Húc muốn thì một cái nhấc tay cũng đã đủ giết chết bọn họ.
Yên tĩnh!
Toàn bộ hiện trường yên lặng không một tiếng động.
Trong không khí có thể mơ hồ nghe được tiếng tim đập thình thịch của mọi người.
Mãi hồi lâu, Diệp Húc mới chỉ vào Nam Vô Nguyệt, nói: “Không người nào được thương tổn hắn, cho dù kẻ đó là ai."
Tiếp theo hắn quay sang nói với Hoa Thiên Cốt, “Nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta đi đây."
Ngụy Vô Tiện vỗ vai Bạch Tử Họa, nói: “Hẹn gặp lại."
Hoa Thiên Cốt như sợ Bạch Tử Họa bị đoạt đi, nàng lập tức chắn giữa hai người, nói: “Đại nhân Chúa Cứu Thế, ca ca Ngụy Vô Tiện, mọi người…… Hẹn gặp lại!"
“Xôn xao!"
Chỉ thấy…….
Không gian xung quanh hơi rung động.
Diệp Húc, Ngụy Vô Tiện, Orochimaru, Namikaze Minato và Phùng Bảo Bảo nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
Hồi lâu, Đường Bảo mới từ từ ngẩng đầu âm thầm quan sát bốn phía, hiển nhiên đang tìm kiếm bóng dáng của nhóm người Diệp Húc.
Hoa Thiên Cốt khẽ nói: “Đại nhân Chúa Cứu Thế và những người khác đã đi rồi."
“Đi rồi sao? Vừa rồi làm ta sợ muốn chết." Đường Bảo thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Giọng nói của hai người vang lên như một cục đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên từng tầng gợn sóng.
Bầu không khí nơi đây rốt cuộc trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ma Nghiêm thắc mắc: “Rốt cuộc thì những người vừa rồi là ai?"
Hiện trường lại trở nên yên tĩnh lần nữa, tất cả mọi người đều dựng lỗ tai lắng nghe.
Ai nấy đều muốn biết đáp án.
Hoa Thiên Cốt chỉ thản nhiên nói: “Họ đều là bạn của ta."
Nghê Mạn Thiên nghe thấy vậy lập tức xanh mặt.
Bạn tốt?
Nàng tìm đâu ra kiểu bạn bè chỉ cần nhấc tay là có thể phá hủy Thần Khí dễ dàng như vậy, có được lực lượng nghiền nát thiên địa kia chứ?
Lúc trước mình đối xử với Hoa Thiên Cốt như vậy, có khi đám bạn của nàng sẽ tới kiếm chuyện với mình không?
Nghĩ đến đây, toàn thân Nghê Mạn Thiên như nhũn ra, suýt nữa té ngã trên mặt đất.
…….
Nhóm chat Bao lì xì Chư Thiên.
Esdeath: Giơ ngón cái cho đại nhân Chúa Cứu Thế, giỏi quá! A!
Trọng Lâu: Rất mạnh! Thậm chí mạnh mẽ đến mức khiến ta không tài nào sinh ra ý chí chiến đấu.
Râu Trắng: Thực lực của đại nhân Chúa Cứu Thế quả là làm ta phải ngước nhìn.
Cát Tiểu Luân: Lại hoàn thành nhiệm vụ, đáng tiếc không có kích phát hệ thống gấp bội.
Hồng Thất Công: Đáng tiếc cái gì chứ? Mặc dù không thể kích phát hệ thống gấp bội nhưng mỗi người đều được thưởng mấy vạn điểm tích lũy.
Naruto: Hy vọng nhiệm vụ lần sau đến nhanh một chút! Bởi vì vua điểm tích lũy là của ta!
Naruto: Còn nữa, hình như ta lại nghe thấy có người nói Namikaze Minato là yêu quái.
Namikaze Minato: Gọi ba.
Boruto: A.
Namikaze Minato: …….
Hồng Miêu: Không tin được con người lại có lực lượng như vậy.
Hồng Thất Công: Con người? Hồng Miêu, có phải ngươi hiểu lầm gì không vậy? Đại nhân Chúa Cứu Thế không phải là người đâu!
“Đinh! Hồng Thất Công bị cấm nói một ngày."
Conan: Ha ha, hằng ngày đều đi tìm đường chết.
Phùng Bảo Bảo: À ha, kết thúc rồi.
Quách Tương: Tên Ma Nghiêm kia quá đáng ghét, Bảo Nhi tỷ chỉ chôn sống hắn thật là quá tốt bụng.
Phùng Bảo Bảo: Chôn người là nghề của ta.
Quách Tương: Đúng đúng, Bảo Nhi tỷ tuyệt vời nhất.
Tần Thủy Hoàng: Nói tới chôn người, ta lại nghĩ món thịt chim kia …… Mùi vị đó thật sự quá tuyệt!
Bao Thanh Thiên: Bây giờ ta lại muốn Tiểu Đương Gia và Yukihira Soma làm vài món ngon.
Tiểu Đương Gia: Không thành vấn đề!
Tần Thủy Hoàng: Chúng ta sẽ yên lặng chờ đợi.
Nobita: Hì hì, mong chờ món ngon.
Lúc này, một vầng sáng màu đỏ chói mắt xuất hiện trên màn hình.
Bao lì xì điểm tích lũy ngẫu nhiên.
Mọi người nhanh tay nhấn chấp nhận.
Naruto: Ta đã nói rồi, vua điểm tích lũy là của ta! Ta đã đạt được 2000 điểm tích lũy.
Shanks: Mọi người thật là nể mặt ta, cho 2400 điểm tích lũy.
Hoa Đà: Ha ha, ta chỉ được 1000 điểm tích lũy, nhưng như vậy cũng đã thỏa mãn rồi.
Hòa thượng Vô Tâm: 1500 điểm tích lũy.
Na Tra: Điểm tích lũy thôi mà, ta có được 2500 điểm tích lũy.
(Trong lòng Na Tra: Ha ha ha! Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời! Ta được tận 2500 điểm tích lũy, 2500 điểm tích lũy!)
…….
Thời nhà Tống.
Hồng Thất Công nhìn tin nhắn trong nhóm mà lệ rơi đầy mặt, hắn nức nở nói: “Tại sao ta lại xui xẻo như vậy chứ? Lại bị cấm nói nữa rồi. Mà cấm nói thì thôi đi, ngay lúc này lại còn xuất hiện bao lì xì điểm tích lũy ngẫu nhiên. Điểm tích lũy của ta!"

Thế giới Hành Động Phá Băng.
Lý Phi nhìn 1000 điểm tích lũy trên màn hình, trái tim đập loạn nhịp.
Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn lặng lẽ quan sát nhóm chat Bao lì xì Chư Thiên, xem phát sóng trực tiếp và nhìn các cuộc trò chuyện trong đó.
Lúc này, Lý Phi đã có hiểu biết đại khái về nhóm chat Bao lì xì Chư Thiên.
Hắn biết tác dụng của điểm tích lũy là gì!
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi dời dừng lực chú ý về cửa hàng.
“Đinh! Sử dụng Thiên Đạo Chi Quang không, 1000 điểm tích lũy mỗi phút.”
Lý Phi cắn răng nói: “Có phải ảo giác hay không thì phải xem ngươi rồi!"
“Sử dụng!"
“Xôn xao!"
Trong phút chốc, quanh thân Lý Phi xuất hiện một tầng ánh sáng màu vàng kim chói lọi.
Toàn bộ lỗ chân lông được mở ra trong chớp mắt, nhẹ nhàng và thoải mái tới cực điểm.
Loại cảm giác này giống như cả người muốn bay lên.
Một phút trôi qua, ánh sáng biến mất.
Vẻ mặt của Lý Phi hiện lên cảm giác chưa đã thèm, hắn giơ tay lên vô ý đụng phải cạnh bàn.
“Ầm!"
Tức khắc, chiếc bàn gỗ rắn chắc nặng nề bị xốc bay, nó xoay một trăm tám mươi độ trên không rồi rớt xuống mặt đất phát ra một tiếng vang lớn.
Tài liệu trên bàn rơi đầy đất, cả văn phòng trở nên rối loạn.
Tống Dương ở bên ngoài nghe thấy có tiếng động nên vội vã chạy vào, hỏi: “Lý Phi, ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?"
Lý Phi mở to hai mắt, thốt lên: “Thật! Tất cả đều là thật!"
“Cái gì đều là thật?” Tống Dương nghi ngờ.
Lý Phi lại không có nói thêm gì nữa, hắn lập tức chạy ra ngoài.
Tống Dương bị bỏ lại trong văn phòng, hắn nhìn mặt đất hỗn độn, cảm thấy rất bất đắc dĩ.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lý Phi chạy như bay, tạo ra một luồng gió mạnh.
Nếu có ai bấm đồng hồ tính giờ thì sẽ phát hiện tốc độ của hắn đã vượt xa quán quân chạy nước rút.
Lý Phi lên xe rồi lập tức dẫm chân ga, không bao lâu thì đã về nhà.
Hắn hít thở sâu hai lần, nỗ lực ổn định thần kinh của mình lại một chút.
Thật sự là việc về nhóm chat Bao lì xì Chư Thiên đã vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Một lúc lâu sau hắn mới gửi một tin nhắn.
Lý Phi: Xin chào các vị tiền bối.
Yên tĩnh.
Đầu tiên là một khoảng yên tĩnh.
Trái tim của Lý Phi suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng, bởi vì hắn không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Đây là một loại sợ hãi đối với những thứ không biết.
Quách Tương: Lý Phi? Hì hì, hình như là người mới chưa từng gặp qua.
Quách Tương: Lý Phi, hoan nghênh ngươi tới đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận