Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 506: Đột Phá, Tông Sư Cấp Bảy!

Đây là cây đinh ba của Atlantis trong truyền thuyết sao, đã bị chặt đứt? Nát Vụn?
Này...
Sao có thể?
Atlan dùng sức xoa hai mắt, nàng cũng không thể tin vào con mắt của mình.
Arthur Curry có chút xấu hổ, sờ cái ót, nói: “Cái này... mẹ, hình như ta không cẩn thận làm hỏng cây đinh ba của Atlantis rồi.”
Lời vừa nói ra, Atlanna cuối cùng cũng hiểu ra, cây đinh ba bị chặt đứt, nát vụn, là sự thật.
Hon nữa, cái gì gọi là không cẩn thận làm hỏng rồi?
Vì sao nghe như thế nào cũng giống như cây đinh ba Atlantis trong truyền thuyết rất yếu?
Nhưng, vừa nãy Arthur Curry chỉ nhẹ nhàng đấm một chút, đã làm cây đinh ba kia nát ra.
Đây không phải yếu ớt, thì là gì?
Iron Man bĩu môi nói: “Đây không phải rất bình thường sao?
Cây đinh ba trên tay Arthur Curry là của đại nhân Chúa Cứu Thế đưa cho.
Đến nỗi, làm hỏng cây đinh ba Atlantis của các ngươi rồi, thì hỏng vậy.
Sau này, lấy cây đinh ba của đại nhân Chúa Cứu Thế đưa, xem như bảo vật truyền lại cho đời sau, chẳng phải càng tốt hơn sao.”
Atlanna nói: “Này... Nhưng... Chỉ là, nếu không có cây đinh ba kia, chúng ta vốn không rời khỏi nơi này ra ngoài.”
Quách Tương mỉm cười nói: “Chuyện này không cần lo lắng, đại ca Chúa Cứu Thế sẽ mang chúng ta ra ngoài.”
Diệp Húc gật đầu nói: “Nếu đã tìm được mẹ của Arthur Curry, vậy chúng ta rời đi trước đã.”
“Rời đi bằng cách nào?” Atlanna hỏi.
“Soạt soạt!”
Ngay sau đó, Atlanna cảm thấy hai mắt mình nhoáng lên.
Tiếp theo, nàng đã nhanh chóng xuất hiện ở trên mặt biển xanh thẳm.
Ngẩng đầu... Có thể nhìn thấy mặt trời chói mắt, cảm nhận được gió biển nhẹ nhàng thoải mái, bên tai thỉnh thoảng nghe được tiếng của đám hải âu “Thầm thì”.
“Ra ngoài... Chúng ta ra ngoài rồi!” Atlanna phấn kích kêu lên.
Arthur Curry đi theo nói: “Đúng vậy, chúng ta ra ngoài rồi.”
Diệp Húc nhìn hai người đang vô cùng vui vẻ, nói: “Arthur Curry, lần sau gặp lại.”
“Tạm biệt Arthur Curry.” Quách Tương nói.
“Soạt soạt!”
Không gian xung quanh hơi rung động, Diệp Húc, Quách Tương và Iron Man tất cả đều biến mất không thấy nữa.
Arthur Curry vội nói: “Hẹn gặp, đại nhân Chúa Cứu Thế, tiên sinh Quách Tương, Iron Man.”
...
Nhóm chat bao lì xì Chư Thiên.
Phùng Bảo Bảo: Há, phát sóng trực tiếp lại kết thúc.
Hồng Thất Công: Mỗi lần xem phát sóng trực tiếp, đều làm máu nóng cả người sôi trào.
Naruto: Hy vọng lần sau ta có thể tham gia nhiệm vụ.
Orochimaru: Ha ha, không thể ngờ được trò chơi chiến đấu quái thú, Iron Man đã chơi giỏi như vậy rồi, thật sự thú vị.
Aizen: Đúng thật.
Iron Man: Này đã tính là mạnh rồi?
Iron Man: Hoàn thành nhiệm vụ lần này xong, ta tin nhất định có thể nâng cấp thêm một lần!
Orochimaru: Phải không? Ta rất chờ mong.
...
Diệp Húc nằm trên giường, nhìn tin nhắn trong nhóm một lát, duỗi cái eo lười biếng, chậm rãi đi ra bên ngoài.
Mắt hắn nhìn về khu rừng rậm rạp ở phía xa, thấp giọng nói: “Tuy rằng, đáy biển có rất nhiều cảnh đẹp. Nhưng, thật sự trong trường học vẫn thoải mái hơn.”
Khi nói chuyện, Diệp Húc chậm rãi đi về phía trước.
“Nghe nói có người đứng ở phía trên khu dạy học.”
“Đứng ở phía trên khu dạy học? Làm gì vậy? Không phải muốn nhảy lầu chứ?”
“Không thể nào.”
“Đi, đi qua nhìn xem.”
“Được.”
Diệp Húc nghe các bạn học nói chuyện, cũng đi theo qua hướng khu dạy học.
Lúc này, phía dưới khu dạy học đã tụ tập rất nhiều học sinh.
Tất cả bọn họ đều ngẩng đầu, ríu rít nói không ngừng.
“Đó là... Từ Khuyết, người đứng nhất bảng Tiềm Long?”
“Không, hiện tại phải nói là Từ Khuyết bảng Chân Long.”
“Vì sao hắn lại đứng trên lầu khu dạy học vậy?”
“Không biết nữa.”
“Thật kỳ lạ.”
...
“Soạt soạt!”
Lúc mọi người đang nói chuyện không ngừng, Từ Khuyết đột nhiên bay lên trời, quanh người tỏa ra tia sáng sáng lạn.
Hơn nữa, thời gian trôi qua, tia sáng ngày càng chói hơn.
Từ xa nhìn lại, quả thực như một mặt trời nhỏ treo lơ lửng trên không trung.
Một áp lực mạnh mẽ, xuất hiện ở đại học Hoa Thanh... thậm chí đang ngày một lan ra trong phạm vi trăm dặm.
Từ Khuyết như biến thành một vị thần linh nhìn xuống trần gian, làm lòng người vô cùng kính sợ và sùng bái.
Ngay sau đó, Từ Khuyết há mồm, phát ra một giọng nói lảnh lót.
“Tên của ta là Từ Khuyết, sinh viên năm 3 đại học Hoa Thanh, năm nay 22 tuổi.
Hôm nay, đột phá cấp sáu, bước vào cảnh giới Tông Sư cấp bảy!
Vì chúc mừng Hoa Hạ, vì chúc mừng kinh đô, vì chúc mừng Hoa Thanh!”
m thanh như sấm, đang dập dờn qua lại trong cả kinh đô.
Mọi người nghe xong, trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc và sùng bái khó có thể che dấu được.
Tông Sư cấp bảy!
Ở trong mắt người thường, chính là một vị thần tiên vậy.
Mặc dù đại học Hoa Thanh thu nhận được nhiều anh tài thiên hạ, nhưng phần lớn họ vẫn không cách nào đột phá.
Thậm chí, đã trở thành mơ ước trong lòng rất nhiều người.
Lúc này, đám người có ai kêu lên: “Từ Khuyết, vô địch!”
“Từ Khuyết, vô địch!”
“Từ Khuyết, vô địch!”
...
Từ sau khi âm thanh vang lên, cũng dần có người thưa thớt kêu theo.
Một lát sau, toàn bộ đại học Hoa Thanh, thậm chí là toàn bộ kinh đô đều vang lên những tiếng gào liên tục.
m thanh như sấm, vang động đất trời.
Diệp Húc nghe Từ Khuyết nói, khóe miệng hơi giật vài cái.
Từ Khuyết, ngươi đột phá Tông Sư cấp bảy thì cứ đột phá đi, có cần phải cố ý đứng trên mái nhà, sau khi hấp dẫn tất cả học sinh, mới bắt đầu đột phá không?
Hơn nữa, ngươi hấp dẫn thì hấp dẫn đi, có cần kêu to mình là sinh viên năm 3 đại học Hoa Thanh không? Cần nói mình 22 tuổi không? Cần có đám người Hồ Khoan đi đầu kêu “Từ Khuyết, vô địch” không?
...
Tất cả những chuyện này, đương nhiên không lọt qua hai mắt tổng đốc giáo dục Trương Đào.
Hắn nhìn Từ Khuyết đứng giữa trời cao, hơi mỉm cười, thấp giọng nói: “22 tuổi đột phá đến Tông Sư cấp bảy à?
Tuy có chút phách lối, nhưng, cũng có vốn liếng để phách lối.
Nếu Địa Cầu chúng ta lại có thêm vài người trẻ tuổi như vậy thì tốt rồi.”
...
Từ Khuyết đứng trên trời cao, nhìn mấy ánh mắt tôn thờ phía dưới, nghe tiếng kêu đều nhịp, trong lòng đã vui đến sắp kêu lớn lên.
Bởi vì, trong đầu hắn đang không ngừng vang lên từng đợt âm thanh trong trẻo.
“Đinh! Chúc mừng ngươi, khoác loác vô địch, nhận được 10000 điểm giá trị khoác lác.”
“Đinh! Chúc mừng ngươi, khoác loác mạnh mẽ, nhận được 10000 điểm giá trị khoác lác.”
“Đinh! Chúc mừng ngươi, khoác loác siêp cấp, nhận được 10000 điểm giá trị khoác lác.”
...
Trong lòng Từ Khuyết vui vẻ nói: được, được, được! Thật sự là quá tốt!
Ta đúng là thiên tài, mới nghĩ ra được cách đột phá tốt thế này.
Cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng... còn có thể tiếp tục đột phá!
Ha ha ha!
Sau này, mỗi lần đột phá ta đều phải tới nơi này!
...
Qua rất lâu, Từ Khuyết mới ra vẻ lạnh nhạt nói: “Mọi người đừng làm quá.
Ta chỉ là Tông Sư cấp bảy thôi, còn có rất nhiều người còn mạnh hơn ta, cho nên, ta đương nhiên không thể gọi là vô địch.
Cũng may ta vừa mới 22 tuổi, tương lai hẳn vẫn còn thời gian để trưởng thành.
Nhưng, dù thế nào, ta chắc chắn sẽ vì Hoa Hạ, vì loài người, vì Địa Cầu... sẽ tự dâng tất cả sức mạnh của mình lên!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận