Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 324: Đưa thuốc, báo thù!

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Diệp Húc và Phương Chính Đường lập tức bắt taxi đi tới ngân hàng.
Đừng nhìn Phương Chính Đường chỉ là một học sinh, nhưng mà hắn lại có được thẻ VIP của ngân hàng.
Bởi vì hắn còn có một thân phận khác quan trọng hơn — Linh giả!
Ở thế giới này thì Linh giả vi tôn.
Sau khi Phương Chính Đường đưa thẻ VIP ra thì nhân viên ngân hàng lập tức cung cấp cho hắn phục vụ tốt nhất.
Rất nhanh, hai người đã đi tới trước két sắt.
Nhập mật mã, quét vân tay.
Một hạt châu nho nhỏ xuất hiện trước mặt hai người.
Hạt châu vô cùng tròn trịa, vừa nhìn thoáng qua thì cũng không có gì đặc biệt.
Phương Chính Đường nói: "Diệp Húc, ngươi thử nắm nó trong tay rồi vận chuyển năng lượng thử xem."
Diệp Húc nghe lời làm theo.
Ngay lập tức, linh khí tự do ở không trung như bị hấp dẫn, chúng nó nhanh chóng hội tụ lại đây rồi chui vào trong cơ thể của Diệp Húc.
Không ngờ viên châu này lại có tác dụng tụ tập linh khí.
Phương Chính Đường cảm nhận linh khí kích động tạo thành cuồng phong, hắn hơi sửng sốt một chút.
Hắn từng sử dụng hạt châu cho nên cũng từng có tình huống linh khí hội tụ.
Nhưng linh khí chưa bao giờ hội tụ nhanh chóng và mãnh liệt giống như Diệp Húc hiện tại.
Loại cảm giác này giống như là đột nhiên xuất hiện một cơn lốc linh khí.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Diệp Húc không để ý nhiều như vậy, hắn trả lại hạt châu cho Phương Chính Đường, nói: "Sau này ngươi sử dụng nó thì cố gắng tránh người khác."
Phương Chính Đường hỏi: "A Húc, ngươi làm gì vậy? Ta đã nói tặng nó cho ngươi rồi mà."
Diệp Húc cười nói: "Phương ca, hạt châu này xem như là một món bảo vật. Nhưng mà đối với ta thì nó căn bản không có tác dụng gì cả."
Thứ có thể hội tụ linh khí chỉ có thể coi là một món bảo vật?
Hơn nữa còn vô dụng với Diệp Húc?
Diệp Húc chỉ nói sự thật mà thôi.
Nếu như bảo Diệp Húc nắm hạt châu rồi tu luyện không ngủ không nghỉ mười năm, vậy thì còn không bằng bảo hắn tải một bộ anime lên nhóm chat Bao lì xì Chư Thiên để lấy điểm tích lũy, sau đó chuyển hóa thành năng lượng.
Nếu đúng là như vậy thì hạt châu quả thật có chút râu ria.
Phương Chính Đường cho rằng Diệp Húc đang khách sáo, lại nói: "A Húc, ta đã nói hạt châu này đưa cho ngươi thì nó chính là của ngươi.
Đừng khách sáo với ta!"
Ý niệm của Diệp Húc khẽ nhúc nhích, hắn lấy một viên linh đan ra rồi nói: "Phương ca, ngươi nếm thử viên thuốc này trước đi."
Phương Chính Đường không có do dự, lập tức bỏ viên thuốc kia vào miệng.
"Ong!"
Tức khắc, Phương Chính Đường cảm giác năng lượng hùng hồn như là núi lửa đang phun trào trong người mình.
Cả người giống như bị năng lượng bơm căng, có thể nổ tung bất cứ lúc nào, mồ hôi trên trán hắn tuôn ra liên tục.
Diệp Húc nhẹ nhàng đặt tay trên người Phương Chính Đường, âm thầm giúp hắn luyện hóa thuốc, cũng giúp cho hắn hấp thu nhanh hơn.
Nhờ vậy mà cơ thể Phương Chính Đường mới trở lại bình thường, nhưng năng lượng vẫn liên tục dâng lên không ngừng nghỉ.
Một lúc lâu, toàn bộ viên thuốc đã được hấp thụ hoàn toàn.
Phương Chính Đường nắm chặt tay lại, gân xanh nhảy lên, từng khối cơ bắp nhấp nhô.
Đây là một loại lực lượng cảm xưa nay chưa từng có.
Mặc dù không có thí nghiệm, nhưng Phương Chính Đường rõ ràng … chỉ sợ giá trị năng lượng của bản thân đã tăng lên gần gấp đôi!
Một viên thuốc đã khiến cho giá trị năng lượng tăng trưởng gấp đôi?
Quả thực…… Làm cho người ta sợ hãi!
Diệp Húc giơ tay lên, vô số viên thuốc giống hệt vừa rồi xuất hiện trong tay hắn.
"Ta còn có rất nhiều loại thuốc này, hiện tại ngươi đã tin ta không cần hạt châu này chưa?" Diệp Húc nhẹ nhàng nói, đồng thời đưa hết chỗ thuốc kia cho Phương Chính Đường.
"Này… Cái này quá quý giá, ta không thể nhận được." Phương Chính Đường vội từ chối.
Diệp Húc cười nói: "Phương ca, thuốc này đối với ta chẳng là gì cả, thậm chí ta còn có rất nhiều thuốc tốt hơn.
Nhưng tạm thời ngươi còn chưa dùng được nên không cho ngươi."
"Cái này…" Phương Chính Đường vẫn còn có chút do dự, mãi hồi lâu mới trịnh trọng nói:
"Được rồi, nếu vậy thì ta sẽ không khách sáo nữa."
Tiếp theo, hai người bắt taxi đi tới khách sạn Phong Lai.
Lúc này, Vạn Vân và Tưởng Bình đã đặt một bàn đồ ăn lớn, hai người đang nói chuyện phiếm, vẻ mặt nhẹ nhàng, thích ý.
Hai đôi mẹ con ngồi xuống cười nói vui vẻ, thôi bôi hoán trản, vô cùng náo nhiệt.
Bữa cơm này kéo dài tới tám giờ tối mới kết thúc.
Tất cả mọi người đều ăn uống hết sức vui vẻ.
Diệp Húc đỡ mẹ lên trên giường, sau đó lặng lẽ vận chuyển một dòng năng lượng vào cơ thể nàng để giảm bớt mệt nhọc.
Sau đó hắn mới chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Ngay sau đó, đôi mắt Diệp Húc trở nên lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Muốn giết Phương ca, vậy phải trả giá thật lớn đi!"
Dứt lời, thân hình của Diệp Húc chợt lóe, chớp mắt đã xuất hiện trong một lối đi tối tăm nào đó ở Hán thị.
Nơi này… Có một hạt châu giống với hạt châu của Phương Chính Đường.
Có vài con chuột chạy qua lại, chúng nó phát ra những tiếng chít chít khiến cho lối đi vốn đã âm trầm càng trở nên khủng khiếp hơn.
Nhưng Diệp Húc không hề để ý tới mấy thứ này, hắn nhẹ nhàng bước nhanh tiến sâu vào nơi tối tăm.
"Đạp!"
Lúc này, một cánh cửa sắt dày nặng xuất hiện trước mặt Diệp Húc
Diệp Húc vỗ nhẹ một cái.
"Rầm!"
Cửa sắt dày nặng vỡ tan tành, biến thành vô số mảnh kim loại nhỏ.
"Đạp đạp đạp!"
Rất nhiều người áo đen nghe thấy tiếng động vội vàng chạy tới. Trong đó có một tên cao lớn quát to:
"Ngươi là ai?"
Diệp Húc không có đáp lời, chỉ giơ một ngón tay lên.
"Đùng!"
Đầu của tên áo đen kia căng phồng như bong bóng rồi nổ tung.
Máu tươi văng khắp nơi!
"Cái gì?"
"Mọi người cẩn thận!"
"Tên này rất mạnh!"
"Là bọn cớm à?"
"Không biết …"
Trên mặt đám người áo đen còn lại đều tràn đầy sự hoảng sợ. Thật sự là phương pháp giết người của Diệp Húc quá quỷ dị và đáng sợ.
Diệp Húc vẫn không nói gì, hắn chỉ nhẹ nhàng chỉ tay về phía đám người áo đen.
"Đùng!"
"Đùng!"
"Đùng!"
Không có gì ngoài ý muốn, đầu của đám người áo đen đều bị nổ tung.
Cơ thể bọn họ như là củ cải lớn ngã mạnh xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Trong nháy mắt, cả địa cung bị máu tươi nhiễm đỏ.
Dữ tợn, khủng bố!
Im ắng không một tiếng động!
"Đạp đạp đạp!"
Lúc này, trong lối đi truyền đến những tiếng bước chân dồn dập.
Một nhóm thanh niên mặc áo da, trên vai thêu huân chương đỏ xuất hiện ở trong đại sảnh.
Đúng là đội Chấp Pháp của Hán thị!
Họ nhìn thi thể ngã khắp nơi, ngửi thấy mùi máu nồng nặc trong không khí, ai nấy đều không khỏi sửng sốt.
Hiển nhiên, họ không ngờ sẽ xảy ra việc như vậy.
Một lúc lâu sau, các đội viên Chấp Pháp mới chuyển tầm mắt sang Diệp Húc, một người đội viên mặt tròn lên tiếng dò hỏi:
"Ngươi là ai?"
"Không được nhúc nhích!" Một đội viên Chấp Pháp khác quát to.
Mặc dù Diệp Húc nhìn rất tuổi trẻ và non nớt, nhưng mà việc xảy ra ở hiện trường quá ly kỳ và khủng bố.
Họ không thể không cẩn thận.
Diệp Húc nói: "Ta là Diệp Húc, học sinh của đại học Hoa Thanh, tốt nghiệp từ trường Linh Giả Hán thị."
"Diệp Húc? Không sai! Hắn chính là Diệp Húc!" Một đội viên hơi thấp bé lên tiếng:
"Ta đã nhìn thấy ảnh của hắn ở chỗ Đoạn Siêu."
Các đội viên Chấp Pháp khác nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận