Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 371: Phản ứng của mọi người, luyện tập!

Biến mất rồi!
Đế Quốc Xà Yêu, bao gồm hai Yêu Soái, hai Yêu Tôn và Đế Chủ, trong chớp mắt đã biến mất không còn!
Toàn bộ thế giới, toàn bộ vũ trụ, trong chốc lát này giống như bị đóng băng.
Trên mặt mọi người tràn ngập mờ mịt và không dám tin.
“Đùng!”
Lúc này, một tòa nhà bỏ hoang vì gió thổi mạnh mà không ngừng sập xuống, phát ra một đợt âm thanh nặng nề, lúc này mới kéo mọi người từ trong suy nghĩ trở về hiện thực.
Một số cao thủ đến từ thế giới khác nhau liếc mắt qua, cùng nhau thảo luận.
“Vừa nãy... là sao vậy?”
“Mấy con rắn đó, ừm... Hình như tất cả đều bị bàn tay to màu vàng kia bắt đi rồi?”
“Một bàn tay to màu vàng có thể bắt hết cường giả trong Đế Quốc Xà Yêu đi?”
“Chuyện này...”
Thật sự là, chuyện xảy ra trước đó quá quỷ dị, đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của bọn hắn.
...
Kinh đô, ở giữa núi rừng.
Vẻ mặt của đám người Hồ Xuyên, Trương Đào và Phương Bình cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Nửa ngày sau, Hồ Xuyên mới nuốt nước miếng, nói: “Hiện tại... làm thế nào đây?”
Phương Bình cười nói: “Làm thế nào?
Thắng lớn!
Chậc, một bàn tay đã nghiền nát toàn bộ Đế Quốc Xà Yêu, thật sự làm cho ta mở mang tầm mắt.
Ta đoán là hiện tại mấy đế quốc Yêu tộc và thế lực lớn khác đều bị dọa ngơ ngác cả rồi?”
Hồ Xuyên hỏi: “Chúng ta còn phải tiếp tục thử lão gia hỏa trong đại học Hoa Thanh nữa không?”
Phương Bình kì lạ nói: “Hiệu trưởng Hồ, ngươi biết chuyện tổng đốc Trương chúng ta thích làm nhất là gì không?
Chính là nghe lén.
Bất cứ âm thanh nào trong phạm vi trăm dặm, tổng đốc Trương đều có thể nghe rõ ràng.
Chỉ cần lão tiền bối kia... Lão tiền bối kia muốn thì lời ngươi vừa nói nhất định đã bị hắn nghe rõ ràng.
Ngươi không sợ lát nữa bị hắn tới à?”
Hồ Xuyên vừa nghe đến đây thì cả khuôn mặt lập tức chuyển thành màu trắng xanh.
Tận mắt hắn đã thấy sức mạnh khủng bố vừa rồi của đối phương, nếu người ta đến gây sự với mình.
Như vậy...
Mới tưởng tượng thôi mà Hồ Xuyên đã run một trận.
Phương Bình thấy vậy, nụ cười trên mặt càng tươi thêm một chút.
“Sau này, cũng đừng có thử gì nữa.
Một người mạnh thế này, nếu thật sự muốn gây bất lợi cho Địa Cầu, chúng ta cũng không cách nào ngăn cản.”
Phương Bình vừa nói chuyện, vừa nhẹ nhàng vỗ vai Hồ Xuyên, nói: “Ngươi cứ coi như trong trường của mình có một linh vật là được rồi.”
Nói xong, cả người chợt lóe lên, biến thành tia sáng, nháy mắt biến mất giữa núi rừng.
Vẻ mặt Hồ Xuyên đau khổ nói: “Vậy... tổng đốc Trương, nghe nói gần đây đại học Ma Đô phát triển không tệ.
Ta thấy mình nên qua bên đó học tập chút, ngươi cảm thấy thế nào?”
Trương Đào nói: “Ta cảm thấy chẳng ra gì.
Lão kia... Vị linh vật kia chọn đại học Hoa Thanh, nói không chừng là công lao của ngươi đó.
Ngươi đi rồi, lỡ hắn cũng đi theo, thế làm sao bây giờ?
Cho nên, tất cả vẫn không nên thay đổi.”
Hồ Xuyên vừa nghe thấy vậy thì muốn khóc.
Bất cứ lúc nào cũng phải ở chung một chỗ với loại người khủng bố này, là cảm giác thế nào?
Quả thật... giống như người thường bị nhốt chung với sư tử trong lồng sắt vậy.
Lúc nào, cũng có thể bị xé thành mảnh vụn!
...
Đúng như lời của Phương Bình, tất cả đế quốc Yêu Tộc khác đều đã bị dọa choáng váng.
Đế quốc Hổ Yêu.
Hổ Đế từ trước giờ lúc nào cũng rất hung ác, dám chiến cả thiên hạ, mà lúc này, trên mặt lại hiện ra một tia sợ hãi.
Nửa ngày sau, Hổ Yêu mới thấp giọng nói: “Mấy con Xà yêu đó đi đâu rồi?”
“Sẽ không phải, trong nháy mắt đều bị giết hết rồi chứ?”
“Chuyện này...”
“Ngay lúc mấy cái cột sáng đó xuyên qua đầu Xà yêu, sức sống của bọn chúng đúng là nháy mắt đều biến mất hết.”
“Hừ, rốt cục cột sáng đó là gì vậy?”
“Thật đáng sợ!”
...
Hổ Đế vẫn không nói gì, ánh mắt thay đổi một lúc.
Cuối cùng, mới cất cao giọng nói: “Từ giờ trở đi, phải hết sức tránh xung đột với người Địa Cầu.”
“Vâng!” Chúng Hổ yêu cùng lên tiếng nói.
...
Đế Quốc Bằng Yêu.
Cả đại sảnh rộng lớn trở nên yên tĩnh.
Hồi lâu sau, Bằng Đế mới cất tiếng nói: “Trong thời gian cực ngắn, giết tất cả Yêu Soái, Yêu Tôn, Yêu Đế và vô số con Xà yêu...
Sức mạnh thế nào, không thể tưởng tượng!
Địa Cầu, đúng là nơi thần bí nhất.
Tạm thời hủy hết kế hoạch liên quan đến Địa Cầu.”
“Vâng!” Những con chim đại bàng ở dưới trả lời.
...
Đế Quốc Hùng Yêu.
“Hô!”
“Hô!”
Trong đại sảnh chỉ thấy một con gấu mập mạp đang không ngừng đánh khò khè.
Đến nỗi, quá trình chiến đấu và kết quả hắn vẫn hồn nhiên chưa biết.
...
Mà đối với ý nghĩ và biến hóa trong lòng Trương Đào, Hồ Xuyên, Phương Bình và các đế quốc, thế lực lớn kia, Diệp Húc vốn chẳng để ý làm gì.
Lúc này, hắn đã sớm chuyển hết lực chú ý vào trong nhóm chat bao lì xì Chư Thiên.
Trong không gian nhóm.
Orochimaru cười ha ha nói: “Thật ra, các ngươi chỉ cần coi chakra như một loại năng lượng.
Sau đó, thông qua cách kết ấn, đi qua gân mạch cả người rồi phóng ra ngoài là được.”
Tiếp theo, Orochimaru lấy tốc độ cực kì thong thả kết ấn.
Khẽ quát một tiếng: “Hỏa độn, Hào Hỏa Cầu Chi Thuật!”
“Xoạt!”
Lập tức bắn ra một quả cầu lửa thật lớn, cả không gian trắng xoá càng trở nên nóng hơn vài lần.
Quách Tương ở bên cạnh, cũng bắt chước kết ấn.
Cuối cùng, hét lớn một tiếng: “Hỏa độn, Hào Hỏa Cầu Chi Thuật!”
Nhưng, cái gì cũng không xảy ra.
Tương tự như vậy, còn có đám người Tô Đại Cường, Cát Tiểu Luân, Lý phi.
Mà mấy người Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ, Lâm Chính Anh lại theo phun ra một đám lửa.
Ngụy Vô Tiện vui vẻ nói: “Ha ha, thật là thú vị.
Chỉ cần vậy đã phun ra lửa được.
Sau này, nếu không có tiền dùng thì có thể dùng cách này, có lẽ đi đầu đường cũng kiếm được không ít tiền.”
Ngụy Vô Tiện vừa nói chuyện, vừa khoát tay lên vai Lam Vong Cơ.
Tiếp theo, hắn lại nói: “Lam Trạm, đầu tóc ngươi hởi rối loạn, ta tới giúp ngươi.”
Lam Vong Cơ cũng không từ chối, chỉ là cả khuôn mặt tuấn tú, nháy mắt đỏ bừng như cà chua chín, rất là đáng yêu.
Ngụy Vô Tiện thấy vậy, cầm lòng không được sờ trên mặt hắn một phen, cười nói: “Ha ha ha! Quá thú vị.”
Hinamori Amu kêu to lên: “Há, bắt đầu rải thức ăn cho chó.”
Inuyasha dùng sức hít cái mũi, nói: “Thức ăn cho chó? Chỗ nào có thức ăn cho chó?”
Ngụy Vô Tiện nhịn không được ôm bụng, cười to nói: “Ha ha ha! Inuyasha, ngươi thật thú vị, ha ha ha!”
Na Tra vốn không cần kết ấn, há mồm, phun thẳng một miệng lửa cực nóng ra.
Bĩu môi, nói: “Hừ, không phải chỉ là phun lửa à?
Cần gì phải phiền phức như vậy?”
(Trong lòng Na Tra: Wow! Đó chính là kết ấn à? Nhìn thật thú vị, đợi lát nữa ta cũng muốn lén kết ấn.
Chơi thật vui!)
“Xoạt!”
Lúc này, không gian nhóm hơi rung động.
Sau đó, Diệp Húc chậm rãi hiện ra.
Mọi người thấy vậy, lần lượt khom lưng nói to.
“Chào đại nhân Chúa Cứu Thế.”
“Chào đại nhân Chúa Cứu Thế.”
“Hì hì, lại được gặp đại ca Chúa Cứu Thế.” Quách Tương mỉm cười ngọt ngào nói.
Diệp Húc mỉm cười nói: “Chào các ngươi.”
Tiếp theo, Diệp Húc tùy ý vung tay lên.
“Ầm ầm ầm!”
Hàng ngàn con rắn lớn chất như núi, cùng lúc rơi vào trong không gian nhóm.
Lập tức, mọi người ai nấy đều trừng to mắt, ngơ ngác không hiểu gì.
Toàn bộ không gian nhóm, nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận