Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 467: Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Tiến Vào Hành Tinh Cybertron!

Gần như là trong chớp mắt Saitama đã xuất hiện trước mặt cái bóng màu bạc.
Một cỗ hơi thở khủng bố giống như dã thú hung hãn đánh thẳng vào bóng đen kia.
Cái bóng màu bạc văng ra ngoài, kinh hãi kêu lên: "Cái gì?"
Hiển nhiên là hắn không ngờ đối phương lại có thể tiến tới trước mặt hắn nhanh như vậy.
Cái bóng màu bạc vội vàng né sang một bên, đáng tiếc đã quá muộn.
“Phanh!"
Một âm thanh nặng nề vang lên, cả không trung hơi rung động.
Ngay tức khắc, cái bóng màu bạc bắt đầu tan vỡ như bọt khí rồi hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất không còn gì.
...
Ở phía xa, Ngụy Vô Tiện đang chuẩn bị cưỡi Cá Voi Trắng dạo chơi trong không trung, thấy vậy, nói: “Xem ra ta cần phải nhanh lên, nếu không kẻ địch sẽ bị tiêu diệt hết."
Ngụy Vô Tiện vừa nói vừa rút thanh kiếm dài ở bên hông ra.
Tiếp theo, hắn lắc người một cái, nháy mắt đã đến trước mặt cái bóng màu đỏ.
“Tìm chết!"
Cái bóng màu đỏ hừ nhẹ một tiếng, phát ra một vầng sáng lóa mắt.
Vầng sáng kia nhanh chóng hội tụ lại thành một cột sáng lẫm lệ rồi bắn về phía Ngụy Vô Tiện.
Với khoảng cách gần như thế này, cho dù là ai đi nữa thì chắc chắn cũng không cách nào tránh né được.
“Xoạt xoạt!"
Ngay lập tức, cột sáng đỏ như máu kia đâm xuyên qua giữa mày Ngụy Vô Tiện.
Nhưng trước khi cái bóng màu đỏ lộ ra vẻ mặt vui mừng thì biến cố đã xảy ra.
Thân hình của Ngụy Vô Tiện, người vốn dĩ phải bắn ra dòng máu đỏ tươi cho đến khi sinh mệnh trôi hết, đột nhiên chậm rãi tiêu tán.
Thì ra thứ mà cái bóng màu đỏ vừa mới đánh trúng chỉ là một ảo ảnh.
“Xoạt xoạt!"
“Xoạt xoạt!"
Tiếp theo, vô số tia kiếm phụt ra phía sau lưng bóng đỏ, nháy mắt chém hắn thành nhiều khúc.
“Oanh!"
“Oanh!"
Cũng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm sét.
Như…… ông trời rất tức giận, bất cứ lúc nào cũng sẽ giáng xuống Thần Phạt, phá hủy mọi thứ trên thế gian.
“Các ngươi dám giết chết lão tam và lão tứ!"
Giọng nói ồm ồm kia quét qua trời đất, nổ tung bên tai khiến cho mọi người không khỏi choáng váng.
Hơi thở khủng bố trút xuống.
Mọi người chỉ cảm thấy áp lực nặng nề, hai chân nhũn ra, như nghe được Thượng Đế nổi cơn thịnh nộ, muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Ta vốn dĩ chỉ muốn chiếm lấy hành tinh này và nô dịch tất cả các sinh vật. Nhưng sau chuyện vừa rồi, hành tinh này không cần thiết phải tồn tại nữa!"
Một giọng nói khác hồn hậu hơn vang vọng khắp thiên địa.
Khi giọng nói của bọn họ rơi xuống.
Hai cái bóng đỏ và bóng bạc vừa bị Saitama và Ngụy Vô Tiện đánh chết trước đó đã hóa thành hai tia sáng rồi bay vào trong lỗ đen.
“Xoạt xoạt!"
Lỗ đen rung động kịch liệt, khiến cho màn trời xung quanh xuất hiện vô số vết nứt dữ tợn.
Vết nứt không ngừng khuếch tán ra khắp nơi, không trung như sắp vỡ nát.
Ngay tức khắc, lỗ đen đột nhiên mở rộng lớn hơn.
Khi lỗ đen trở nên lớn hơn, sự chấn động cũng trở nên dữ dội gấp mấy lần, các vết nứt trên bầu trời càng thêm dày đặc, tốc độ sụp đổ cũng nhanh hơn.
Hình như vì màn trời sụp đổ, ảnh hưởng đến mặt đất và núi non cũng rung chuyển kịch liệt.
Cây cao, ngọn núi và các tòa nhà lần lượt sụp đổ.
Mặt đất xuất hiện vô số vết nứt sâu hoắm.
Tiếng kêu la sợ hãi, tiếng cầu cứu… Không dứt bên tai.
Trời sập, đất nứt!
Quả thật giống như tận thế buông xuống, đáng sợ đến cực điểm!
Diệp Húc lắc đầu, nói: “Xem ra ta phải ra tay rồi!"
Dứt lời, trong đôi mắt của Diệp Húc như có sao trời lưu chuyển, tràn ra ánh sáng rực rỡ.
Lúc đó, xung quanh lỗ đen không ngừng chấn động và phóng to đột nhiên xuất hiện từng điểm sáng nho nhỏ.
Những điểm sáng này như chứa đựng một loại lực lượng chữa lành kỳ lạ nào đó, chúng nhanh chóng chữa lành các vết nứt trên bầu trời và liên tục thu nhỏ lỗ đen.
“Chuyện này không thể nào! !"
Trong thiên địa vang lên một giọng nói không thể tin được.
Diệp Húc lắc đầu, không vui nói: “Ngươi ồn ào quá!"
Khi nói xong, Diệp Húc tùy tiện bắn ra hai tia sáng vàng lẫm lệ và chói mắt.
“Phốc!"
“Phốc!"
Sau khi hai âm thanh xé gió vang lên, tốc độ khép lại của lỗ đen đã nhanh hơn mấy phần, cho đến khi lỗ đen hoàn toàn biến mất.
Gió to ngừng lại, mây đen tan biến.
Hoàng hôn lại xuất hiện trên không trung một lần nữa, nhuộm màu cả thế giới bằng một màu đỏ tươi, xán lạn.
Mấy chục con Cá Voi Trắng nhàn nhã bơi lội trên bầu trời.
Vô số Autobots, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi… Trên mặt ai nấy đều hiện lên sự mờ mịt.
Nhân loại trên Địa Cầu chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy sự kinh hoàng và sợ hãi.
Mà Diệp Húc và những người khác thì đều cong môi cười khẽ.
Bởi vì có một giọng nói thanh thúy vang lên trong nhóm chat bao lì xì Chư Thiên.
“Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ, chém giết tiểu phân đội nhóm bốn người Tương Lai."
“Đinh! Khởi động hệ thống gấp bội, khen thưởng điểm tích lũy X3."
“Đinh! Chúc mừng Chúa Cứu Thế đạt được 36 vạn điểm tích lũy."
“Đinh! Chúc mừng Saitama đạt được 24 vạn điểm tích lũy."
“Đinh! Chúc mừng Ngụy Vô Tiện đạt được 24 vạn điểm tích lũy."
“Đinh! Chúc mừng Optimus Prime đạt được 12 vạn điểm tích lũy."
Ngay sau đó, trong đầu Diệp Húc lại vang lên một giọng nói.
“Đinh! Kích phát hệ thống gấp bội, đạt được 72 vạn điểm tích lũy."
Quách Tương: Oa! Điểm tích lũy nhiều quá đi, mọi người có rất nhiều điểm tích lũy!
Naruto: Tại sao tất cả mọi người đều có nhiều điểm tích lũy như vậy chứ?
Conan: Ngươi không chú ý à? Khen thưởng tổng cộng cho nhiệm vụ lần này là 8 vạn điểm tích lũy, xúc xắc độ khó gấp 4 lần, hệ thống gấp bội 3 lần.
Naruto: Cái gì?
Naruto: Nhiệm vụ của ta, lần này hẳn là nhiệm vụ của ta mới đúng! Vua điểm tích lũy là của ta!
Orochimaru: Đáng tiếc ta không thể tham gia nhiệm vụ lần này, nếu không thì trò chơi Bài Ma Thuật sẽ có bước đột phá lớn rồi.
Esdeath: A! Ngón tay của đại nhân Chúa Cứu Thế… A! Cơ thể của ta đang run rẩy!
Phùng Bảo Bảo: À ha, bàn tay vàng.
Pikachu: Pika, pika!
Hòa thượng Vô Tâm: A di đà phật.
Hinamori Amu: Xong đời, xong đời… Ngụy Vô Tiện không chỉ kề vai sát cánh với Saitama mà còn cười nói vui vẻ với hai cô gái khác, lại còn ăn thịt nướng của các nàng, thậm chí còn để cho các nàng trốn trong lòng mình.
Hinamori Amu: Đợi lát nữa Ngụy Vô Tiện trở lại nhất định sẽ bị bắt quỳ ván giặt đồ.
Hinamori Amu: Quả thật tàn nhẫn mà!
Hinamori Amu: Nhưng ta kiến nghị Lam Vong Cơ nên cho Ngụy Vô Tiện quỳ mì ăn liền, sầu riêng hay bàn phím thì tốt hơn.
Lam Vong Cơ: Hừ!
...
Thế giới Transformers.
Địa Cầu.
Lúc này, Ngụy Vô Tiện, người đã hoàn thành nhiệm vụ và kiếm được rất nhiều điểm tích lũy, đang ngồi trên Cá Voi Trắng.
Hắn vốn dĩ nên cảm thấy nhẹ nhàng, vô cùng vui vẻ mới đúng.
Nhưng lúc này hắn lại đột nhiên rùng mình một cái, trong lòng sinh ra một loại dự cảm cực kỳ không tốt.
Diệp Húc nhìn bãi biển lộn xộn rồi lại nhìn về phía các Autobots đang lơ lửng trên không trung, nói: “Optimus Prime, và ta sẽ đưa tất cả các ngươi trở về Cybertron."
“Cám ơn đại nhân Chúa Cứu Thế!” Optimus Prime kích động đáp lại.
“Ngươi gửi tọa độ hành tinh cho ta." Diệp Húc nói.
Tiếp theo, hai mắt của Optimus Prime bắn ra một hình chiếu ảo, hiển thị rất rõ ràng vị trí của hành tinh Cybertron.
Diệp Húc gật đầu, nói: “Được rồi, vậy hiện tại chúng ta lập tức xuất phát!"
Dứt lời, Diệp Húc, Saitama, Ngụy Vô Tiện, Hồng Thất Công, Optimus Prime, Bumblebee… Cùng với vô số Autobots đồng thời biến mất không thấy đâu.
Trong nháy mắt, bọn họ đã xuất hiện trên hành tinh Cybertron tràn ngập những máy móc khổng lồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận