Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 518: Bá Thiên Đế Vỡ Tan, Bắc Hoàng!

Diệp Húc thản nhiên liếc nhìn mọi người.
"Ta cũng muốn khiêu chiến một lần."
Bá Thiên Đế giống như một con mãnh thú, cả người nhảy lên võ đài, phát ra hơi thở vô cùng hung dữ.
Hắn cất cao giọng nói: "Được!"
Rõ ràng là hắn đã bị hành động lúc trước của Từ Khuyết làm cho nổi giận.
Bây giờ, hắn cần tìm người để trút cơn giận.
Phương Bình định mở miệng muốn nói điều gì đó với Diệp Húc.
Nhưng, Diệp Húc đã nhanh hơn một bước đã nhảy lên võ đài rồi.
Một luồng hơi thở kỳ lạ bao quanh người Diệp Húc.
Lúc này, đáng lẽ ra hơi thở của Bá Thiên Đế phải giống với Diệp Húc.
Nhưng ngay sau đó, cả người của Bá Thiên Đế đột nhiên vỡ tan ra giống như bọt nước.
Một lúc lâu sau, một Bá Thiến Đế mới xuất hiện trở lại.
Chỉ có điều, lúc này hơi thở của Bá Thiên Đế rất yếu ớt, cơ thể hơi hư ảo, giống như một cơn gió có thể thổi hắn vỡ tan ra lần nữa.
Tất cả mọi người... Bao gồm cả Bá Thiên Đế cũng không biết phải làm sao.
Phương Bình nói: “Đang xảy ra chuyện gì vậy?
Cái đó... Bá Thiên Đế, ngươi còn muốn tiếp tục đánh nhau sao?"
Bá Thiên Đế trợn trắng mắt.
Đã xảy ra chuyện gì?
Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?
Về việc, tiếp tục chiến đấu?
Chiến đấu như thế nào đây?
Bây giờ chính hắn cun sợ rằng nếu mình hít một hơi, sẽ vỡ tan lần nữa.
Nghĩ đến Bá Thiên Đế, từ khi nào mà hắn bất đắc dĩ đến như vậy?
Bá Thiên Đế thở dài nói: "Không đánh nữa, hắn qua cửa ải rồi."
“Chuyện đó… Ta muốn đánh nhau thì sao?” Thiên Cực hỏi.
“Ngươi cũng qua cửa rồi.” Bá Thiên Đế nói.
“Ta thì sao? Còn ta thì sao?” Thương Miêu nghển cổ hỏi.
“Qua cửa, qua cửa, tất cả các ngươi đều qua cửa!” Bá Thiên Đế không kiên nhẫn nói.
Cùng lúc đó, hắn vẫy tay lên một cái.
“Xoạt!”
Không gian xung quanh hơi rung động.
Phương Bình, Diệp Húc, Từ Khuyết, Thiết Đầu, Thương Miêu và Thiên Cực cùng nhau biến mất khỏi cung điện.
Nhưng khi bọn họ vừa rời đi, cơ thể Bá Thiên Đế lập tức ngưng tụ, khí tức tăng vọt.
Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Kỳ lạ, tại sao bọn họ vừa rời đi, ta lại trở nên bình thường nhỉ?"
"Xùy!"
Lúc này, Loạn xuất hiện ở phía trước.
Hắn cao giọng cười nói: "Ha ha ha! Cuối cùng cũng vượt qua một cửa ải.
Làm thế nào để vượt qua cửa này?
Xin hỏi, tiền bối là ai?"
Bá Thiên Đế nói: “Ta là Bá.
Muốn qua cửa này, đánh bại ta trên võ đài là được"
“Bá Thiên Đế!
Được lắm!
Có thể cùng đấu với Bá Thiên Đế là vinh hạnh của ta!” Loạn hét lên rồi nhảy lên võ đài.
"Xoạt!"
Khí thế của Bá Thiên Đế đã thay đổi, không bao lâu sức mạnh của hắn giống hệt Loạn.
Sau đó, cả hai người nhanh chóng bắt đầu đánh nhau.
"Bùm!"
"Bùm!"
Toàn bộ không gian rung chuyển dữ dội.
Có lẽ là do trước đó Từ Khuyết đã chọc giận Bá Thiên Đế.
Có lẽ là vì sức mạnh mất đi rồi trở lại của Bá Thiên Đế nên hắn rất muốn thể hiện.
Cho nên, Bá Thiên Đế ra tay vô cùng đáng sợ, không chút thương tình nào mà đánh Loạn hết cú đấm này đến cú đấm khác, khiến cho máu vàng của hắn bắn tứ tung, vô cùng thê thảm.
...
Lúc này, đám người Phương Bình và Diệp Húc bước vào trong một cung điện mới.
Cung điện này vô cùng trống trải, bên cạnh có một căn phòng nhỏ bằng đá.
Bên trong phòng đá, có rất nhiều cường giả, bọn họ hoặc nhăn mày hoặc sắc mặt thay đổi... Tất cả đều dùng hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm khoảng không trước mặt.
Phương Bình không khỏi nghi ngờ nói: "Tất cả các ngươi đều đứng ở đó làm gì vậy?"
"Xoạt!"
Đúng lúc này, trên khoảng đất trống trước mặt đột nhiên xuất hiện ra rất nhiều bóng người.
Tất cả bọn họ đều tràn ngập năng lượng vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt là người đứng đầu, hắn có một loại hơi thở rất khí phách.
Ngay sau đó, ngoại trừ người đứng đầu, quanh cơ thể tất cả những người trên đất trống tràn ngập ánh sáng vàng chói lóa.
Hơn nữa, thời gian trôi đi, ánh sáng vàng này ngày càng trở nên sáng hơn.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều nổ tung như đạn pháo.
Sóng khí mãnh liệt cuồn cuộn, cả cung điện rung chuyển kịch liệt.
Đồng tử của Phương Bình hơi co lại, hắn vội vàng bảo vệ Diệp Húc, Từ Khuyết, Thương Miêu chạy nhanh về phía phòng đá.
"Bùm!"
Căn phòng đá như có một sức mạnh vô cùng kỳ lạ có thể ngăn cản mọi sức mạnh, lúc này mới khiến người của Phương Bình không chịu tổn thương gì.
Một lúc lâu sau, ánh sáng vàng chậm rãi tiêu tán, người đàn ông đứng đầu nói: "Lại thất bại rồi."
Vừa dứt lời, bóng dáng của người đàn ông trở nên hư ảo rồi biến mất.
Phương Bình đã sớm nhìn chằm chằm vào trong phòng đá, hắn nói: "Ngươi tới đây bao lâu rồi?"
Mặc dù Lực Vô Kỳ là yêu thú.
Thế nhưng hắn đã từng hợp tác với địa cầu.
Còn Phương Bình mạnh mẽ và tàn nhẫn, hắn càng hiểu rõ hơn so với những người địa giới.
Vì vậy, Lực Vô Kỳ vội nói: “Bẩm Nhân Vương, sau khi ta vào thì đi thẳng đến phòng đá.
Theo suy đoán của Lão Tổ nhà ta thì nơi này chắc là…”
Người đàn ông trung niên có đôi sừng bên cạnh ngắt lời: "Lực Vô Kỳ!"
Thế nhưng, Lực Vô Kỳ giống như không nghe thấy, hắn tiếp tục: "Đây chắc là cung điện của Bắc Hoàng. Chắc hắn đang nghiên cứu một bí pháp mạnh mẽ nào đó ở đây.
Sau khoảng thời gian uống một chén trà, Bắc Hoàng và những người đó sẽ xuất hiện, rồi lại cùng nhau nổ tung như vừa rồi.
Còn về phương thức qua cửa cụ thể thì chúng ta vẫn chưa phát hiện ra."
Người đàn ông trung niên có sừng trâu tức giận nói lên.
Hiện tại hắn hơi nghi ngờ, đây thật là con đẻ của mình à?
Sao lại trực tiếp nói ra tin tức cho người địa cầu biết chứ?
Phương Bình gật đầu, lẩm bẩm nói: “Nghiên cứu bí pháp à?
Cứ tiếp tục nổ mạnh như thế này cũng không phải là cách.
Chẳng lẽ phải giết chết Bắc Hoàng mới được?
Thời gian cho một chén trà chắc là đủ rồi."
Mọi người trong phòng đá đều sững sờ.
Giết chết Bắc Hoàng?
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.
Mặc dù, trước mặt chỉ là một hình chiếu của Bắc Hoàng.
Nhưng, người đó chính là chí tôn tối cao vô cùng mạnh mẽ mà!
Ai lại dám đấu với chí tôn?
Vậy mà Phương Bình lại nói giết Bắc Hoàng?
Thương Miêu bĩu môi nói: “Giết Bắc Hoàng có gì phải kinh ngạc.
Bá Thiên Đế còn bị chúng ta cho nổ tung.
Thú Hoàng còn bị chúng ta ăn mấy chục lần."
Làm Bá Thiến Đế nổ tung?
Ăn Hoàng thú mấy chục lần?
Tất cả mọi người đều không thể tin vào lỗ tai của mình.
Thương Miêu thản nhiên lấy ra một con cá tuyết rồi ném nó vào miệng.
"Bẹp bẹp!"
Khuôn mặt tròn xoe của con mèo tràn đầy thích thú.
Mọi người trong phòng đá đều tròn mắt nhìn.
Bởi vì bọn họ cảm nhận được một luồng khí cực kỳ dồi dào từ con cá tuyết.
Bảo vật… Đây chắc chắn là bảo vật tối cao!
Thương Miêu giống như đang ăn một món ăn vặt bình thường, nó lại vừa ném một con cá tuyết vào miệng.
"Bẹp bẹp!"
Linh khí nồng đậm, bởi vì lần đầu tiên không thể hấp thụ nên nó lần lượt thẩm thấu từ miệng, mũi, lỗ chân lông của Thương Miêu.
Trong lòng mọi người thầm thở dài: Lãng phí, quá lãng phí!
Lực Vô Kỳ nhịn không được hỏi: "Thương Miêu tiền bối, cá tuyết của ngươi..."
Không đợi hắn nói xong, Thương Miêu đã nói: "Của ta, tất cả đều là của ta!"
Lưu Vô Kỳ vội vàng nói: "Đúng vậy, là của ngài...
Ta chỉ muốn hỏi, những con cá tuyết này có phải là thu được sau khi giết Hoàng Giả và Đế Tôn không?"
Thương Miêu lại kêu lên: "Của ta! Tất cả là của ta!"
Vừa dứt lời, Thương Miêu lại ném vào miệng một con cá tuyết khác vào miệng.
"Bẹp bẹp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận