Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 310: Cung điện, thu hoạch!

Lúc này, sâu trong bí cảnh vang lên những giọng nói nặng nề.
“Tên Địa Cầu lần trước lại tới nữa rồi."
“Vậy à?"
“Hắn còn mang theo một người nữa, nhìn qua thì tư chất của người nọ càng tốt hơn."
“Càng tốt hơn?"
Có lẽ họ chính là những người tài năng nhất Địa Cầu, nếu hai người đó có thể làm việc cho chúng ta thì sau này chắc chắn sẽ có tác dụng rất lớn!
Tắt phòng hộ đi, để bọn chúng đi thẳng tới đây."
“Được rồi."
Nói đến đây, mọi thứ dần yên tĩnh lại.

Sau khi băng qua đầm lầy, Diệp Húc và Trần Kiến đứng trước một vùng thảo nguyên xanh mướt.
Gió thổi nhè nhẹ, cảm giác vô cùng thoải mái và tươi mát.
Nhưng Trần Kiến lại không hề cảm thấy thoải mái hay vui sướng chút nào.
Ngược lại, hắn nhìn xung quanh, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác:
“Rừng đước, sa mạc và đầm lầy đều xuất hiện yêu thú, vùng thảo nguyên này chắc hẳn cũng sẽ có nguy hiểm, cẩn thận một chút."
Diệp Húc gật đầu không chút để ý, bởi vì trong mắt hắn, nếu như lại xảy ra nguy hiểm tương tự như những lần trước thì căn bản chẳng là gì cả.
Chỉ là một ít trò chơi nhỏ thôi.
“Đạp đạp!"
Hai người bước trên ngọn cỏ mềm mại, nhanh chóng đi lên phía trước.
Mỗi bước đi, Trần Kiến đều hết sức cẩn thận và luôn trong tư thế sẵn sàng đối phó với những nguy hiểm có thể xảy ra.
Nhưng...
Mười dặm, một trăm dặm…
Cho tới khi hai người đi ra khỏi thảo nguyên và đứng trước một vùng biển xanh thẳm thì vẫn không xảy ra chuyện gì, vô cùng bình yên.
Trần Kiến xốc Hắc Giáp Giao Long và bao bố to trên vai vài cái, ngơ ngác hỏi: “Chúng ta... Chúng ta đã đi qua thảo nguyên rồi à?"
Phải biết rằng, Trần Kiến đã vô cùng cần thận suốt đường đi, cực kỳ cảnh giác.
Kết quả lại không hề xảy ra chuyện gì, không có gì xuất hiện?
Diệp Húc nói: “Đúng vậy."
Một lúc lâu sau, Trần Kiến mới thu hồi suy nghĩ và nhìn về phía biển rộng.
“Bảo tàng ở trên một hòn đảo nhỏ ngoài khơi, chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút." Trần Kiến dặn dò.
Hai người cưỡi gió vượt sóng, băng qua biển khơi.
Không bao lâu sau, một hòn đảo nhỏ như một chấm đen thấp thoáng ở phía xa.
Sau khi tới gần thì có thể nhìn thấy rừng cây xanh ngát và chim chóc hót ríu rít trên đảo.
Hai người bước lên đảo và băng qua rừng cây.
Một cung điện cao lớn xuất hiện trong tầm mắt cả hai.
Cung điện này nguy nga, cổ xưa, tràn ngập ánh vàng rực rỡ và hơi thở linh thiêng khiến người ta muốn quỳ xuống bái lạy.
Trần Kiến kích động nói: “Chính là nơi này! Nơi này nhất định có bảo vật!"
Diệp Húc nghe vậy, hai mắt cũng tràn đầy ánh sáng.
Đan dược, vũ khí, bí bảo, linh dịch, vân vân... chồng chất bên trong, còn có cả linh mạch cực phẩm vô tận dưới cung điện, tất cả mọi thứ đều lập tức hiện lên trong mắt của Diệp Húc.
Thấy vậy, khóe miệng của Diệp Húc không khỏi cong lên.
Chuyến đi này rất đáng giá!
“Cuối cùng thì các ngươi đã tới rồi." Trong cung điện bỗng nhiên vang lên một giọng nói ồm ồm.
Trái tim của Trần Kiến đập mạnh lên, hắn kinh hãi thốt lên:
“Có người ở bên trong!"
“Đương nhiên là có người! Nhưng các ngươi không cần sợ hãi." Người đàn ông đó nhẹ nhàng nói.
Bên trong cung điện phụt ra ánh sáng phủ kín bầu trời, ánh sáng giống như tơ lụa nháy mắt quấn quang Diệp Húc và Trần Kiến.
Trần Kiến chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày càng nặng, sau đó không còn biết gì nữa.

Lúc này, trong cung điện vang lên những tiếng bàn tán.
“Hai tên Địa Cầu này đúng là thiên tài hiếm có, nhanh như vậy mà đã tới đây rồi."
“Không tệ!"
“Vậy mau khống chế họ đi, hai tên này sẽ là quân cờ quan trọng để chúng ta thống trị Địa Cầu sau này!"
Nhưng một giọng nói hết sức đột ngột chợt vang lên bên tai họ.
“Đáng tiếc là không thể như các ngươi mong muốn rồi."
Người trong cung điện lập tức quát to: “Người nào?"
Ngay sau đó, Diệp Húc, người vốn dĩ nên bị ánh sáng quấn lấy, rơi vào hôn mê chợt xuất hiện trong đại sảnh.
“Là ngươi! Sao ngươi có thể tới được đây?” Một người đàn ông mặc áo tím kinh ngạc thốt lên.
“Rốt cuộc thì ngươi là ai?” Người đàn ông mặc áo màu vàng kim hỏi.
Diệp Húc cười nói: “Người Địa Cầu."
“Vậy à? Vậy ngươi đi chết đi!” Người đàn ông mặc áo vàng kim đột nhiên hét lớn một tiếng.
Hắn giơ tay nắm chặt, một thanh trường kiếm màu vàng kim đột nhiên xuất hiện trong tay.
Một nhát kiếm bộc phát ra kiếm mang cuồn cuộn.
Không gian và mặt đất nháy mắt sụp đổ, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi!
“Đông!"
Tuy nhiên, khi kiếm mang rơi xuống đầu Diệp Húc, nó giống như bị một bức tường vô hình chặn lại, hoàn toàn không thể hạ xuống được.
“Hả?” Người đàn ông áo tím kêu một tiếng rồi đột nhiên ném ra một thanh trường thương có tua đỏ.
Trường thương tua đỏ phá không bay ra, phun ra ngọn lửa cực nóng.
Ngọn lửa này không ngừng vặn vẹo, sau đó ngưng tụ thành một con rồng khổng lồ giương nanh múa vuốt, uy thế rung trời.
Rồng lớn vừa kêu, trời sụp đất nứt.
“Oanh!"
Có điều khi rồng lớn bay tới trước mặt Diệp Húc thì nó cũng bị chặn lại như kiếm mang.
“Tan vỡ đi!” Diệp Húc nói với giọng điệu thản nhiên.
Nhưng giọng nói thản nhiên này lại giống như là thiên lý, là pháp chỉ vô thượng!
“Răng rắc!"
“Răng rắc!"
Kiếm mang lẫm lệ, rồng lớn dữ tợn cùng với bảo kiếm và trường thương giấu ở bên trong giống như thủy tinh bị va chạm mạnh, liên tục nứt vỡ.
Cuối cùng đều vỡ tan như là bọt biển.
“Đây là lực lượng gì vậy?"
“Rốt cuộc thì ngươi là ai?"
Hai người đàn ông kinh hãi kêu to.
Thật sự là lực lượng mà Diệp Húc bày ra quá đáng sợ.
Thậm chí đã vượt qua sự tưởng tượng của họ.
Nhưng Diệp Húc không có ý định giải thích cái gì.
Chỉ thấy…
Diệp Húc tùy tiện giơ ngón tay bắn ra hai tia sáng màu vàng kim, chúng nhanh chóng bắn xuyên qua giữa trán hai người đàn ông áo tím và áo vàng, sau đó nở ra hai đóa hoa máu.
“Phụt!"
“Phụt!"
Hai âm thanh nho nhỏ vang lên, hai người đàn ông áo tím và áo vàng lập tức ngã xuống đất, họ nói khẽ một câu sau đó không còn tiếng động gì nữa.
Sát nhân giả, nhân hằng sát chi! (Kẻ giết người, sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác giết chết.)
Mặt khác, từ cuộc đối thoại của hai người kia, có thể dễ dàng biết được họ muốn gây bất lợi cho Địa Cầu.
Một khi đã như vậy, Diệp Húc tuyệt đối sẽ không nương tay.
Tiếp theo, Diệp Húc vung tay lên.
“Xôn xao!"
“Xôn xao!"
Đan dược, vũ khí, trân bảo, linh dịch,... trong cung điện như mưa bay trên bầu trời chảy vào trong túi của nhóm chat bao lì xì Chư Thiên.
Sau khi cướp đoạt sạch sẽ, Diệp Húc khẽ nâng tay lên.
“Ầm ầm ầm!"
Toàn bộ cung điện, toàn bộ hòn đảo, thậm chí là toàn bộ bí cảnh bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Ngay sau đó, mặt đất xuất hiện vô số khe nứt sâu hoắm, lộ ra mạch khoáng linh thạch cực phẩm giấu ở chỗ sâu nhất.
Những mạch khoáng linh thạch này liên miên không dứt, đan xen lẫn nhau, tràn ngập linh khí sền sệt như nước.
Mặc dù trước đó Diệp Húc đã biết sự tồn tại của linh thạch, nhưng lúc này hai mắt của hắn vẫn sáng rực.
Linh thạch và linh khí tinh thuần nhiều như thế này…… Quả thật là gấp mấy lần khi hắn đánh cướp mười mấy cái sào huyệt Thú Vương và một cái sào huyệt Thú Hoàng trên mặt đất mấy ngày trước.
“Ngang!"
Một long mạch linh thạch vô cùng cường tráng không ngừng lưu động dưới nền đất, cùng phát ra tiếng rít gào rung trời, làm cho người ta sợ hãi không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận