Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 263: So Đấu, Bắt Đầu!

Trước đó, kêu gào từng trận, nháy mắt đã biến mất hết!
Trên trán mọi người đột nhiên toát ra một tầng mồ hôi mỏng, thân thể không kiềm chế được run lên, chậm rãi rút lui về phía sau, trong lòng tràn ngập cảm giác kinh sợ.
Diệp Húc lên tiếng nói: “Nhã nhi, không cần sốt ruột.”
Lời vừa nói ra, cơn gió lạnh đã biến mất, nhiệt độ ấm lên rất nhanh.
Tất cả, lại lần nữa khôi phục bình thường.
Lúc này, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.
Có cảm giác rất dễ chịu như sống sót sau tai nạn.
Phía xa, đôi con ngươi của Gia Cát Thanh gắt gao nhìn chằm chằm đám người Diệp Húc và Đồ Sơn Nhã Nhã, tán thưởng nói: “Linh Ngọc chân nhân, quả nhiên như lời ngươi nói!”
Quả nhiên như lời ngươi nói?
Theo như lời nào?
Hiện giờ, trên núi Long Hổ toàn là tàng long ngọa hổ (nhân tài ẩn dật), có lẽ không bao lâu, Gia Cát tiên sinh sẽ phát hiện chút đạo hạnh của ta không quan trọng, căn bản không đáng giá nhắc tới?
Chút đạo hạnh của bản thân quá ít ỏi?
Khóe miệng của Trương Linh Ngọc hơi nhếch lên, không có tiếp tục nhiều lời với Gia Cát Thanh, xoay người tiến về đạo quán.
“Đạp đạp!”
Lúc này, từ xa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Mấy vị lão giả tóc đã bạc trắng đầu, chậm rãi đi tới.
Thân hình nhóm lão giả này đều cúi khôm, gầy ốm, thậm chí, trong đó còn có một vị ngồi trên xe lăn, dường như hai chân lúc nào cũng có khả năng duỗi thẳng ra, rời bỏ nhân gian.
Nhưng, mọi người ở đây sau khi nhìn thấy lão giả đó, vẻ mặt tràn đầy vẻ kính ngưỡng.
Bởi vì, vài vị lão giả này chính là vài vị trong số mười vị của thế giới Dị Nhân.
Mỗi một người đều là nhân vật được mọi người kính trọng, tồn tại cao nhất, uy chấn một phương.
Đứng ở chính giữa nhất, có một chùm râu dê, lão thiên sư như lão thần tiên, sang sảng cười nói: “Người trẻ tuổi chính là sức sống dồi dào. Một khi đã như vậy, so đấu bắt đầu đi.”
Rất nhanh, xuất hiện một chiếc hộp kín không kẽ hở.
Tất cả người dự thi sôi nổi tiến lên, rút ra một tờ giấy
“Giáp Bạch Hổ?”
“Ất Huyền Vũ?”
Mọi người cầm tờ giấy, trên mặt không kiềm chế được lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lão thiên sư giải thích: “Tờ giấy này dựa theo sắp xếp 12 con giáp (thiên can địa chi), phân tổ, người cùng tổ chiến đấu với nhau, người thắng, tiến vào vòng thi đấu tiếp theo.”
Lời vừa nói ra, phía dưới lập tức bàn tán sôi nổi.
“Nói như vậy phải thi đấu quần chiến?”
“Xem ra La Thiên Đại Tiếu năm nay thật sự rất kịch liệt.”
(La Thiên Đại Tiếu: một trong các lễ nghi quan trọng của Đạo giáo.)
“Không biết đối thủ của ta sẽ là người nào?”
Trong tiếng bàn tán, mọi người cũng đi tới nơi thi đấu.
Đây là một sân bóng đá cũ nát, khán giả ngồi vây quanh bốn phía, nhân viên thi đấu lần lượt vào sân.
Soran thấp giọng nói: “Không thể tưởng được trận đầu lại là Bảo nhi tỷ.”
“A, đối thủ của Bảo nhi chính là ba người bọn họ.” Từ Tứ cười nói
“Ngươi biết họ?” Soran hỏi.
“Hình như bọn họ gọi là Tiểu Đào Viên gì dó, trước kia, ta và Bảo nhi đã từng dạy bọn họ một trận, Bảo nhi còn muốn trực tiếp chôn sống bọn họ, đã dọa cho ba người đó tiểu ra quần. Khả năng trận này căn bản không cần đánh.” Từ Tứ nói.
Lúc này, trọng tài cất cao giọng nói: “Thi đấu bắt đầu!”
“Rống!”
Nhưng, ba người Tiểu Đào Viên lại không có lập tức nhận thua như lời của Từ Tứ, hai tròng mắt của bọn họ đỏ đậm, từ sâu trong yết phát ra âm thanh gào rống chói tai, giống như dã thú, bất ngờ đánh tới Phùng Bảo Bảo.
Bộ dáng kia, giống như muốn trực tiếp xé nát Phùng Bảo Bảo, như gặm nhấm thức ăn.
Vô cùng uy thế làm cho người ta sợ hãi.
Một màn này…… Phùng Bảo Bảo vẫn chưa kịp phản ứng, lẳng lặng đứng tại chỗ như cũ.
Đợi cho đến khi đối phương đến trước mặt, Phùng Bảo Bảo mới như u linh, chậm rãi đong đưa thân thể.
Ba người Tiểu Đào Viên hung lệ, điên cuồng công kích.
Tốc độ của Phùng Bảo Bảo, người bình thường không thể so sánh, không ngừng nhẹ nhàng né tránh, thỉnh thoảng còn đánh trả vài chiêu.
Nhưng, ba người Tiểu Đào Viên như không biết mệt mỏi, không biết đau đớn, bị đánh bại, sau khi bị đả thương, lại lập tức đứng lên, càng thêm điên cuồng, dùng sức mạnh đánh tới Phùng Bảo Bảo.
“Phanh!”
“Phanh!”
Biện pháp khi đánh với chó điên, nên làm gì bây giờ?
Chôn!
Qua mấy chiêu, Phùng Bảo Bảo lập tức tạo một cái hố sâu trên mặt đất, lập tức chôn ba người Tiểu Đào Viên xuống, mặc kệ bọn họ gào rống, giãy giụa, căn bản không cách nào bò ra từ cái hố.
Phùng Bảo Bảo vỗ vỗ tay nói: “Cũng xong.”
Lúc này, trọng tài cũng lấy lại tinh thần nói: “Thi…… Thi đấu kết thúc, Phùng Bảo Bảo thắng!”
Nơi xa, khóe miệng của Vương cũng hơi hơi run rẩy, nói: “Nàng thật sự chôn người khác.”
Từ Tứ gắt gao nhìn chằm chằm ba người Tiểu Đào Viên bị chôn, nhíu mày nói: “Hình như có chút không hợp lệ.”
Thi đấu, vẫn tiếp tục.
Nhã Nhã mắt nhìn tờ giấy bản thân, nhẹ giọng nói: “Chúa cứu thế đại nhân, ta sẽ lập tức quay lại ngay.”
Dứt lời, đã biết được kết quả của trận thi đấu này!
Khi tiểu Nhã đi lên sân đấu, một luồng gió lạnh thổi qua, nháy mắt, đối thủ đã bị đông thành băng.
Trọng tài hơi sửng sốt, mới nói: “Thi…… Thi đấu đã kết thúc, Đồ Sơn Nhã Nhã thắng!”
Lập tức quay lại?
Tiểu Nhã quả thật lập tức quay lại.
Khán phòng hơi yên tĩnh.
Sau nửa ngày, mới phát ra âm thanh bàn tán sôi nổi.
“Quá…… Quá lợi hại, nàng đến từ thế lực nào?”
“Nháy mắt đã đóng băng, đây đến tột cùng là lực lượng gì?”
“Đồ Sơn Nhã Nhã, giống như trước kia chưa từng nghe qua.”

Trong khoảng thời gian ngắn, Đồ Sơn Nhã Nhã đã trở thành hắc mã lớn nhất trong trận thi đấu.
Bất quá, mọi người rất mau lại lần nữa dồn sức chú ý về phía sân thi đấu
Bởi vì, Gia Cát Thanh lên sân khấu.
Mà đối thủ của hắn là hai người bịt mặt và Vô Tâm
“Tới!”
“Gia Cát Thanh lên sân khấu!”
“Mau mau xem trận thi đấu này.”

Gia Cát Thanh và Vô Tâm đứng nhìn nhau.
“Vô Tâm đại sư, ngươi hình như đi chung với Đồ Sơn Nhã Nhã?” Gia Cát Thanh hỏi.
“Trí nhớ thí chủ rất tốt.” Vô Tâm nói
“Thuật pháp của Đồ Sơn Nhã Nhã cực kỳ thú vị, không biết phật hiệu của Vô Tâm đại sư như thế nào?” Gia Cát Thanh hỏi.
Vô Tâm bình tĩnh nói: “Bần tăng chỉ hiểu một chút phật hiệu, sao dám so sánh với Đồ Sơn Nhã Nhã?”
“Đại sư quá khiêm tốn.” Gia Cát Thanh nói
Hai người một hỏi, một đáp, như nói chuyện phiếm, như nơi đây, căn bản không phải sân thi đấu, mà là một quán trà.
Đến nỗi, hai người đàn ông che mặt, cũng bị hai người trực tiếp làm lơ.
“Rống!”
Lúc này, hai tên bịt mặt cảm giác như bị vũ nhục, hai tròng mắt trở nên đỏ tươi, đồng thời kêu to, giống như mãnh thú, đánh tới Vô Tâm và Gia Cát Thanh.
“Phanh!”
Ngay sau đó, Gia Cát Thanh và Vô Tâm đồng loạt ra tay, nháy mắt đã đánh bay hai người bịt mặt ra ngoài.
Mau lẹ, rất dứt khoát.
Đến tận đây, trong sân thi đấu chỉ còn lại hai người Gia Cát Thanh và Vô Tâm
“Vô Tâm đại sư, ta chuẩn bị xuất chiêu, cẩn thận!”
Chân phải của Gia Cát Thanh đột nhiên nâng lên, một trận đồ bát quái thật lớn bao trùm toàn bộ hiện trường thi đấu.
Đồng thời lúc này, Gia Cát Thanh trầm giọng quát: “Khảm Tự, Thủy Đạn!”
Bọt nước đầy cả bầu trời như viên đạn, đồng thời bắn về phía Vô Tâm.
Vô Tâm từng hoàn thành nhiệm vụ, đạt được rất nhiều điểm tích lũy.
Tốc độ hắn cực nhanh?
Liên tục lắc mình, rất dễ dàng né tránh công kích Thủy Đạn
Gia Cát Thanh thấy vậy, lại lần nữa quát: “Khôn Tự, Thổ Hà Xe!”
Trong phút chốc, một con rồng đất thật lớn đột ngột chồi lên từ mặt đất, thổi quét tới, uy thế cực mạnh mẽ, lao về hướng Vô Tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận