Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 529: Khoai Tây, Ngũ Độc Thú!

Đường Tuyết Kiến cảm thấy bất an, hoảng sợ hỏi: "Đó là tiếng gì vậy?"
Cảnh Thiên thoáng nhìn xung quanh, lắp bắp nói: "Không… Không biết."
"Đạp đạp!"
Nơi xa vang lên những tiếng bước chân trầm thấp, bóng người chậm rãi đong đưa.
Tiếp theo, một nhóm cương thi với đôi mắt xanh lè giương nanh múa vuốt đi tới.
Đường Tuyết Kiến hét lớn: "A! Đó là cái gì thế?"
"Cương thi! Tại sao ở Đường Môn lại có nhiều cương thi như vậy?" Cảnh Thiên hoảng sợ thốt lên.
"Thật ghê tởm!" Đường Tuyết Kiến kêu to.
"Đạp đạp!"
Hình như là bị giọng nói của Đường Tuyết Kiến và Cảnh Thiên hấp dẫn, đám Cương thi lập tức vọt về phía bọn họ, giống như muốn xé hai người thành mảnh nhỏ.
"Chạy mau!" Cảnh Thiên kêu lên.
"A… A!"
Đường Tuyết Kiến đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó vừa chạy vừa hét to.
Nhưng số lượng cương thi lại vượt xa sự tưởng tượng của họ.
Rất nhanh, bọn chúng đã bao vây hai người ở giữa sân.
"Hiện… Hiện tại nên làm gì bây giờ?" Đường Tuyết Kiến run rẩy hỏi.
"Chúa Cứu Thế, Từ Trường Khanh, Trọng Lâu! Cứu mạng!" Cảnh Thiên kêu to.
"Tới đây!"
Một giọng nói thanh thúy, lảnh lót đột nhiên vang lên khắp sân.
Tiếp theo, vài bóng người hiện ra.
Người tới… Đúng là Diệp Húc, Esdeath, Naruto, Trọng Lâu, Lý Tiêu Dao và Từ Trường Khanh.
Chỉ thấy…
Trọng Lâu ngưng tụ ra hai sợi roi năng lượng dài và đỏ như máu rồi vung lên.
"Bang!"
"Bang!"
Lẫm lệ, mạnh mẽ!
Vô số cương thi như là những cái ki bị bowling đụng phải, đồng loạt ngã xuống đất, không cách nào đứng dậy được.
Đường Tuyết Kiến vẫn còn chút kinh hoàng, nói: "Họ… bọn họ…"
Diệp Húc nói: "Bọn họ bị khống chế bởi một loại độc vô cùng đáng sợ."
Đường Tuyết Kiến nghi ngờ hỏi: "Trúng độc à? Hình như đúng là có dấu hiệu trúng độc.
Nhưng cho dù loại độc đó đáng sợ thì như thế nào chứ?
Đường Gia Bảo chúng ta am hiểu dùng độc giải độc nhất."
Từ Trường Khanh vội hỏi: "Xin hỏi Đường cô nương, không biết ngươi có biện pháp giải cứu bọn họ không?"
Cô nương…
Cho dù là con gái ở bất cứ đâu thì đều sẽ không có sức chống cự đối với soái ca chân dài vai rộng.
Đường Tuyết Kiến lập tức nhẹ nhàng nói: "Cho dù là trúng kịch độc, chỉ cần dùng Ngũ Độc Thú của Đường Gia Bảo chúng ta thì đều có thể giải trừ một cách dễ dàng."
Suy nghĩ một chút, Đường Tuyết Kiến lại nói: "Nhưng ta phải đi hỏi gia gia trước đã."
"Đúng vậy." Từ Trường Khanh nói.
Nhưng Đường Tuyết Kiến đi khắp toàn bộ Đường Gia Bảo lại không hề nhìn thấy một ai, càng đừng nói là gia gia của nàng.
Đường Tuyết Kiến không khỏi sốt ruột, nàng nghĩ tới đám cương thi máu me đầy người, giương nanh múa vuốt kia.
Vầng trán trắng nõn lập tức thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Gia gia là người mà nàng kính yêu nhất, nàng tuyệt đối không hy vọng đối phương xảy ra chuyện gì.
Diệp Húc nói: "Ngươi đừng quá lo lắng, cho dù gia gia của ngươi biến thành cương thi thì chỉ cần có thể giải độc thì hắn sẽ trở lại bình thường thôi."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Đường Tuyết Kiến gật đầu lia lịa, sau đó nhanh chóng chạy về phía mật thất Đường Gia Bảo.
Không bao lâu, một bồn hoa chứa đầy bùn đất xuất hiện ở trước mặt Đường Tuyết Kiến.
Nàng nghi ngờ hỏi: "Kỳ lạ, gia gia nói Ngũ Độc Thú ở chỗ này, tại sao ta lại không tìm thấy chứ?"
Cảnh Thiên đi theo Đường Tuyết Kiến nhìn xung quanh, sau đó ngồi xổm xuống nhìn vào bồn hoa, hắn thấy một củ khoai tây nằm chính giữa, cười nói: "Ngũ Độc Thú không có, nhưng mà khoai tây có một củ, chờ lát nữa có thể làm món khoai tây thái sợi xào chua cay."
"Xoạt!"
Lúc này, khoai tây trong tay Cảnh Thiên đột nhiên trở thành vật sống, nó lắc lư dữ dội rồi nở rộ ra anhd sáng lóa mắt.
Ngay sau đó, củ khoai tây đó biến thành một tiểu tinh linh trắng muốt với đôi cánh màu xanh lục.
Tiểu tinh linh thè lưỡi lêu lêu Cảnh Thiên, dường như tỏ vẻ mình cực kỳ không vui.
Đường Tuyết Kiến vừa kinh ngạc vừa vui mừng reo lên: "Ngũ Độc Thú!"
Nghe vậy, hai mắt của Từ Trường Khanh hơi sáng lên, hắn chỉ toàn tâm toàn ý vì thương sinh, giọng nói hơi chút kích động: "Đây là Ngũ Độc Thú à? Có thể cứu bá tánh sao?"
Chỉ thấy…
Từ Trường Khanh vung tay lên, toàn bộ cương thi hôn mê trước đó lập tức xuất hiện trên mặt đất.
Đường Tuyết Kiến cũng quay sang hỏi: "Ngũ Độc Thú, ngươi có thể cứu giúp những người trúng độc kia không?"
Ngũ Độc Thú lại tỏa ra từng vầng hào quang sáng rực, cuối cùng hóa thành một cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu.
Tiếp theo, nàng chậm rãi phất tay, từng đợt ánh sáng nhanh chóng lan tỏa ra khắp nơi.
Những vầng sáng này không ngừng bao bọc và xoay tròn xung quanh nhóm Cương thi ngã trên mặt đất.
Dần dần, các móng tay đen nhánh của nhóm Cương thi đã trở lại bình thường, hai cái răng nanh sắc bén cũng tự động rơi ra, thậm chí, những vết thương trên người họ cũng dần được phục hồi… Vô cùng thần kỳ.
Trái lại, khuôn mặt hồng hào của cô gái nhỏ dần dần trở nên tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Cuối cùng, cả người nàng mềm nhũn, suýt nữa té ngã xuống đất.
Diệp Húc thấy vậy, khẽ chạm vào cô gái một chút.
"Xoạt!"
Ngay lập tức, một luồng năng lượng cuồn cuộn chảy ào ạt vào người cô gái nhỏ, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng lần nữa trở nên hồng hào.
Cô gái nhỏ không khỏi chậm rãi xoay người nhìn về phía Diệp Húc, ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.
Trên thực tế, không chỉ là cô gái nhỏ, ngay cả Từ Trường Khanh và hai gã đệ tử Thục Sơn cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Mà ánh mắt của Lý Tiêu Dao cũng đã có sự biến hóa, dường như là đang tự hỏi cái gì đó.
Lúc này, các bá tánh trên mặt đất đều đã thanh tỉnh trở lại, mọi người lập tức bàn tán ồn ào.
"Hả? Tại sao chúng ta lại nằm ở trên mặt đất?"
"Đây là đâu?"
"Tại sao ta lại cảm thấy toàn thân ê ẩm như thế này?"
"Thật là kỳ lạ."
"Ta cũng có cảm giác như mình bị ai đánh."

Từ Trường Khanh thấy vậy, vui vẻ nói: "Thật tốt quá, tất cả mọi người đều bình phục rồi! Nàng quả nhiên là Ngũ Độc Thú."
Đường Tuyết Kiến vội hỏi: "Ngũ Độc Thú, ngươi biết gia gia của ta đang ở đâu không?"
"Rống!"
"Rống!"
Lúc này, bên ngoài vang lên những tiếng kêu rống vang dội, một cơn gió to gào thét đến, khiến cho cửa sổ và cửa chính lắc lư kịch liệt.
Diệp Húc nói: "Xem ra… Không cần chúng ta đi tìm nữa, chính hắn đã tự đưa tới cửa."
Tiếp theo, đoàn người cùng đi ra Đường Gia Bảo.
Cũng là lúc này, vẻ mặt Đường Tuyết Kiến, Ngũ Độc Thú, Từ Trường Khanh và hai gã đệ tử Thục Sơn, thậm chí là Lý Tiêu Dao đều đại biến.
Bởi vì lúc này ở bên ngoài Đường Gia Bảo, trên đường đi có vô số cương thi, nhiều không đếm xuể.
Dáng vẻ của bọn họ vô cùng dữ tợn, khủng bố giống như lệ quỷ.
Mặc dù Ngũ Độc Thú có được năng lực giải trừ trăm ngàn loại độc trong thiên hạ, mặc dù Từ Trường Khanh và hai gã đệ tử Thục Sơn có được đạo pháp cao thâm, mặc dù Lý Tiêu Dao có thuật pháp vô song…
Nhưng bọn họ căn bản không thể nào chế phục nhiều cương thi như vậy.
Chỉ sợ, toàn bộ bá tánh của thành Du Châu đều đã biến thành Cương thi!
"Khặc khặc, không ngờ còn có người không biến thành Cương thi đấy?
Không sao, vậy thì tốn thêm chút sức lực nữa.
Ăn bọn họ!"
Một người áo đen đứng lơ lửng trên bầu trời nhếch miệng cười phá lên.
Vô số Cương thi như là binh lính nhận được mệnh lệnh, tất cả đều giương nanh múa vuốt chạy như điên về phía đám người Diệp Húc.
Hung uy ngập trời, khí lạnh bức người, làm cho người ta run sợ không thôi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận