Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 284: Nấu Ăn, Chờ Mong!

Đối với Diệp Húc mà nói, khu rừng Hắc Thiết chỉ là một khúc nhạc đệm mà thôi.
Lúc này, hắn lại lần nữa nằm trong ký túc xá ở Địa Giới, đang từ từ suy nghĩ tiến vào Nhóm chat Bao lì xì Chư Thiên.
Hệ thống phát sóng trực tiếp.
Trọng Lâu đứng giữa trời cao, quanh thân tràn ngập khí đen nồng đậm.
Ngay sau đó, hắn nhanh chóng rút ra Ma kiếm, đột nhiên huy kiếm chém về phía trước.
“Xôn xao!”
Một ánh kiếm màu đen, uy thế như muốn thổi quét tất cả mọi thứ từ trước đến nay, nháy mắt đã vẽ ra giữa trời đất khe hỡ thật sâu không thể khép lại.
Gió lớn gào thét, cát đá bay tứ tung.
Giờ khắc này, trong Tam Giới, vô luận là người, yêu, hay thần tiên, tất cả đều đang run rẩy trong lòng, không thể kiềm chế bản thân, muốn quỳ sát xuống đất.
Phát sóng trực tiếp đến đây kết thúc.
Trọng Lâu: Thiên Đạo chi quang thật thần kỳ, Thần Kiếm Quyết của đại nhân Chúa Cứu Thế cũng vô cùng mạnh mẽ, làm cho kiếm pháp của ta có thể tiến bộ lớn như vậy.
Râu Trắng: Ha ha ha ha! Ta thật càng ngày càng chờ mong được chiến đấu với Trọng Lâu.
Shanks: Có lẽ, có thể đánh với ta một trận trước khi đánh với Trọng Lâu.
Quách Tương: Đại ca Trọng Lâu, ngươi đã tu luyện Thần Kiếm Quyết đến cảnh giới gì?
Trọng Lâu: Tầng thứ sáu.
Quách Tương: Oa! Đã đến tầng thứ sáu? Đây cũng quá lợi hại!
Bao Chửng: Thứ gọi là thiên phú này, thật đáng sợ.
Cát Tiểu Luân: Run bần bật, không dám nói lời nào.
Tô Đại Cường: Run bần bật, không dám nói lời nào.+ 1
Yukihira Soma: Run bần bật, không dám nói lời nào.+ 2
Tiểu Đương Gia: Run bần bật, không dám nói lời nào.+ 3
…….
Đám người Cát Tiểu Luân chỉ gửi một tin ‘Run bần bật’, mà Hồng Thất Công thì lại đang chân chính run bần bật.
Phải biết rằng, Trọng Lâu từng nói muốn tìm hắn chiến đấu.
Loại tồn tại đáng sợ này, lập tức sẽ đánh bản thân hắn ra shit thì sao?
Chỉ ngẫm lại, Hồng Thất Công đã run rẩy một trận.
…….
Chúa Cứu Thế: @ Yukihira Soma @ Tiểu Đương Gia, vừa vặn các ngươi đều ở đây, ta có được một chút thịt quý, các ngươi lấy chế biến thành món ăn ngon đi.
Tiểu Đương Gia: Thịt quý? Là loại thịt quý đặc thù giống như lần trước sao?
Chúa Cứu Thế: Không tồi.
Yukihira Soma: Thịt quý đặc thù sao? Hình như thật không tồi, đa tạ đại nhân Chúa Cứu Thế cho ta cơ hội nấu ăn.
Ngay sau đó, Tiểu Đương Gia và Yukihira Soma trên tất cả màn hình xuất hiện tia sáng đỏ chói mắt.
Bao lì xì!
Cướp!
…….
Thế giới Tiểu Đương Gia Trung Hoa (Chūka Ichiban).
Tiểu Đương Gia đã từng có kinh nghiệm vài lần xử lý nguyên liệu nấu ăn của Diệp Húc, bước nhanh chạy đến trên một chỗ đất trống, lúc này mới lấy ra thịt quý.
Đây là một con chim khổng lồ Hoàng cấp, mặc dù đã tử vong, quang mang vẫn như cũ nở rộ sáng lạn, mang đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng thần thánh.
Nhưng, Tiểu Đương Gia cũng không có bất kỳ chần chờ gì, lấy ra đao Vĩnh Linh từ từ cắt mổ bụng con chim khổng lồ.
Máu tươi như bảo vật ào ạt chảy xuống.
Tốc độ Tiểu Đương Gia di chuyển con đao càng lúc càng nhanh, vẽ ra đạo đạo lưu quang trên không trung.
Không bao lâu, con chim khổng lồ Hoàng cấp đã biến thành từng miếng thịt có kích thước cân đối.
Lửa trong lò bốc lên, dầu mỡ, muối, ớt cay từ từ hòa với nhau sau khi rải đều, mùi hương như sương mù không ngừng phiêu đãng bay ra.
…….
Thế giới Vua đầu bếp Souma.
Ý niệm của Yukihira Soma khẽ nhúc nhích, một con trâu to lớn vài trăm thước Hoàng cấp, đã bay ra từ Nhóm chat Bao lì xì Chư Thiên.
“Oanh!”
Hình thể khổng lồ, chất lượng làm cho người ta sợ hãi, nháy mắt đã áp xuống, biến một khu dạy học dành cho học viên Viễn Nguyệt thành phế tích.
Mặt đất nứt ra, bắt đầu sụp đổ.
Khiến cho vài khu dạy học bên cạnh cũng nhao nhao ngã trái ngã phải, có khả năng sập bất cứ lúc nào.
Bụi bay đầy trời, cát đá bay tứ tung.
Động tĩnh lớn như thế, Yukihira Soma nhìn, cả người hoàn toàn trợn tròn mắt.
Rất nhiều học viên Viễn Nguyệt cũng nghe được động tĩnh, nhốn nháo đuổi đến.
Tất cả học viên Viễn Nguyệt đều có kiến thức rộng rãi, đã nhìn thấy qua rất nhiều loài trâu có hình thể thật lớn.
Nhưng, sau khi bọn hắn nhìn thấy con trâu khổng lồ Hoàng cấp, tất cả đều ngây dại.
Một con trâu to lớn vài trăm thước?
Đây đâu phải là trâu, căn bản chính là quái thú!
“Có…… Có quái thú!”
“Trời ơi!”
“Chạy mau…”
Hiện trường biến thành hỗn loạn, không ngừng gào hét lên.
Yukihira Soma nhìn tòa lầu lớn trước mặt sập, khóe miệng run rẩy nói:
“Bán ta, đủ tiền bồi thường sao?”
…….
Ánh mắt mọi người trong Nhóm chat Bao lì xì Chư Thiên đang rất chờ mong, cuối cùng Tiểu Đương Gia cũng gửi đến một tin.
Tiểu Đương Gia: Con chim khổng lồ lần này, chất lượng thịt rất mềm, đại gia có thể nhấm nháp một chút.
Ngay sau đó, tia sáng màu đỏ chói mắt xuất hiện phía trên màn hình.
Bao lì xì!
Mọi người điên cuồng chọc mãnh liệt cùng một lúc.
…….
Thế giới Toàn chức cao thủ.
Tô Mộc Cam đang ngồi chung với Diệp Tu ở trước máy tính, hết sức chuyên chú chơi Vương Giả Vinh Diệu.
Rất mau, đã kết thúc một phó bản.
Diệp Tu cao hứng nói:
“Nha, đúng lúc đang đói bụng.”
Dứt lời, một chén chứa miếng thịt màu vàng, xuất hiện ở trước mặt.
“Đây là thịt gì? Nghe mùi rất thơm”
Tô Mộc Cam tán thưởng nói.
“Ta cũng không biết là thịt gì, nhưng, hương vị cũng không tệ lắm, ăn một chút đi.”
Diệp Tu nói.
Tô Mộc Cam cũng không khách khí, cầm lấy một miếng thịt bỏ vào trong miệng.
Ngay sau đó, đôi mắt xinh đẹp của Tô Mộc Cam lập tức sáng lên.
“Quao, thịt này cũng ăn quá ngon!”
Tô Mộc Cam kinh ngạc nói:
“Hơn nữa, ta cảm giác giống như ăn vào cả người đều dễ chịu không ít.”
Diệp Tu nói:
“Thích thì ăn nhiều một chút”
“Ừ ừ.”
Tô Mộc Cam cao hứng nói.
Sau khi ăn no nê, hai người tiếp tục mở ra game Vương Gỉa Vinh Diệu.
Lúc này Tô Mộc Cam mới phát hiện thịt vừa mới ăn, đến tột cùng đặc biệt cỡ nào.
Phản ứng, tốc độ thao tác …… Tất cả đều tăng lên một mảng lớn.
…….
Thế giới Doraemon.
Nobita nằm ở trên giường, đọc truyện tranh, giống như bình thường, liếc mắt vào Nhóm chat Bao lì xì Chư Thiên mọi lúc.
Sau khi hắn nhìn thấy bao lì xì, thuận tay chạm nhận.
Ngay sau đó, một chén thịt tinh xảo trống rỗng xuất hiện ở trước mắt.
Nobita kinh ngạc nói:
“Là thật, cái nhóm trong đầu, thật sự tồn tại!”
“Lộc cộc!”
Nobita dùng sức ngửi ngửi mùi thịt cực thơm, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Tiếp theo, cầm lấy một miếng thịt bỏ vào trong miệng.
“Ăn quá ngon!”
Nobita hưng phấn kêu to.
Doraemon đang ngủ mơ màng, đã theo mùi hương đi tới, mơ màng ăn một miếng thịt vào trong bụng.
“Doraemon, đó là thịt của ta!”
Nobita tức giận kêu lên, một tay cướp lại cái chén.
Mà lúc này, cuối cùng Doraemon cũng tỉnh dậy, kinh ngạc nói:
“Thứ này đến cùng là thịt gì? Lại có mùi hương thơm như vậy. Hơn nữa, ta cảm giác thân thể tràn ngập lực lượng! Loại hiệu quả này, quả thực còn muốn tốt hơn so với chất lỏng siêu gen (dịch gien). Nobita, ngươi làm sao có được loại thịt này?”
Nobita như che chở cho con, gắt gao ôm cái chén vào trong ngực, cũng không quên bỏ thịt vào trong miệng.
“Bẹp, bẹp!”
“Lộc cộc, lộc cộc!”
Ăn dính dầu mỡ đầy miệng, vô cùng vui vẻ.
Doraemon thấy vậy, đành phải nuốt nước miếng xuống họng, nói:
“Nobita, thân thể của ngươi quá yếu, không thể ăn liên tục nhiều như vậy. Vì suy nghĩ cho thân thể của ngươi, ta tới giúp ngươi.”
Tiếp theo, cũng mặc kệ Nobita có nguyện ý hay không, tiến lên cầm hai miếng thịt, ăn vào trong bụng.
“Ta không cần ngươi giúp!”
Nobita kêu lên.
Hai người ngươi tranh ta đoạt, trong chốc lát, đã ăn hết chén thịt vào trong bụng, trên mặt cả hai tràn ngập tia thỏa mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận