Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 466: Chiến Đấu Kịch Liệt, Saitama Ra Tay!

Bumblebee sửng sốt một chút, hỏi: “Optimus Prime, mới vừa rồi là cái gì vậy?"
Optimus Prime nói: “Phòng hộ."
Bumblebee:...
Hắn muốn nói đương nhiên hắn biết đây là phòng hộ rồi.
Nhưng cái này thì hắn chưa thấy bao giờ cả!
Bóng hình màu bạc hơi đong đưa trên không trung, trầm giọng nói: “Không hổ là Optimus Prime, quả nhiên không giống với người thường. Nếu mười con Autobots không thể đánh bại ngươi, vậy một trăm con thì sao?"
“Xoạt xoạt!"
Trong tích tắc, một trăm con Autobots đang bay trên không trung đột nhiên vọt xuống, hai mắt chúng nó lóe lên tia sáng đỏ ngầu và yêu dị, có con rút kiếm laser, có con rút ra búa lớn hoặc phóng tên lửa về phía Optimus Prime.
Optimus Prime đúng là có được năng lực phòng hộ mạnh mẽ.
Nhưng đối mặt với nhiều sự công kích như vậy thì cũng chỉ có thể né tránh.
“Oanh!"
“Oanh!"
Trong tức khắc, lửa đạn rơi liên miên không ngớt xuống vị trí hắn vừa đứng, mặt đất chấn động mãnh liệt, bụi đất bay mịt mù.
Giống như cả vùng đất sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
...
Cao tầng.
“Bên kia không có đáp lại."
“Không có đáp lại."
“Đối phương phát động công kích!"
“Cái gì?"
“Nơi đó quá gần thành phố, không thể chờ đợi nữa, nếu họ công kích thì cứ bắn rơi toàn bộ!"
“Rõ!"
Ngay tức khắc, vô số khẩu pháo nhắm ngay Autobots được phát lệnh tấn công.
Đúng vào lúc này, bóng đỏ đứng trên không trung, nở nụ cười chế giễu: “Công nghệ thô thiển như vậy mà các ngươi cũng muốn công kích ta? Nực cười!"
“Xoạt xoạt!"
Chỉ thấy...
Bóng đỏ bắn ra một thứ ánh sáng đỏ như máu, chúng giống như những xúc tu, rơi xuống cột điện cách đó không xa.
Tiếp theo, ánh sáng màu đỏ như máu kia nở rộ ra, nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng dọc theo dây điện.
“Cạch!"
“Cạch!"
Trong tức khắc, các vũ khí vừa mới được phát lệnh tấn công như bị mắc kẹt, phát ra âm thanh nặng nề, nhưng lại không thấy máy bay chiến đấu hay đạn pháo nào bay ra.
“Sao lại thế này?"
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Một ít cao tầng nảy sinh nghi ngờ.
Đôi tay của các kỹ thuật viên lướt nhanh trên bàn phím.
Một lúc lâu sau, bọn họ mới báo cáo với giọng nói hoảng sợ: “Mất... Mất hiệu lực rồi..."
“Cái gì?"
...
Lúc này, một trăm con Autobots đang bao vây và liên tục công kích Optimus Prime.
Ánh lửa bắn ra bốn phía, tiếng ầm vang không ngừng.
Optimus Prime không hổ là nhân vật đã từng hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ và đạt được số điểm tích lũy khổng lồ.
Tốc độ phản ứng, sức mạnh, khả năng phòng thủ của hắn, tất cả đều vượt xa những Autobots thông thường.
“Phanh!"
“Phanh!"
Sau một tiếng động lớn, hết Autobot này đến Autobot khác bị phá hỏng vị trí trung tâm rồi rơi xuống đất, không thể di chuyển được nữa.
Bumblebee đứng bên cạnh thấy vậy, hai mắt trợn tròn.
Chuyện gì vừa mới xảy ra?
Từ khi nào mà Optimus Prime trở nên lợi hại như thế?
Chẳng lẽ sau khi tiến vào hành tinh này thì có thể gia tăng lực lượng?
Đúng vậy!
Nhất định là đúng thế rồi!
Nghĩ đến đây, Bumblebee vội vàng vung nắm đấm và đánh vào một con Autobot cách đó không xa.
Tên Autobot kia đã sớm có phòng bị, nhanh chóng tung đấm đối chiến.
“Phanh!"
m thanh va chạm vang lên, Bumblebee có hình thể tương đối nhỏ đã bị đánh bay ra ngoài rồi đập mạnh xuống đất, phát ra một tiếng nặng nề.
Bumblebee nằm trên mặt đất, lẩm bẩm: “Tại sao lực lượng của ta lại không có tăng lên chứ?"
...
Diệp Húc ở phía xa nhẹ nhàng lau vết dầu trên khóe miệng, nói: “Kẻ thù đã xuất hiện, động thủ đi. Nhớ là cố gắng không giết chết Autobot, bọn họ chỉ bị người khác khống chế thôi."
“Đã biết." Ngụy Vô Tiện đáp lại.
Dứt lời, hắn móc một cây sáo trúc từ trong lòng ngực ra rồi đặt ở trên miệng.
Ngay lúc đó, một khúc nhạc thanh nhã và trong trẻo vang lên.
“Ầm ầm ầm!"
Khu vực xung quanh bỗng nhiên chấn động kịch liệt như có động đất, mặt đất xuất hiện các vết nứt chằng chịt.
Ngay sau đó, một con, hai con, ba con…. Mấy chục con cá voi trắng khổng lồ với đôi mắt đỏ tươi như máu chui ra khỏi lòng đất.
Mấy chục con cá voi trắng ngửa mặt lên trời gầm thét, sóng âm nhộn nhạo, uy thế làm cho người ta sợ hãi.
Ngụy Vô Tiện nhảy lên đầu một con cá voi trắng, hắn dẫn cả đàn cá voi bay lên rồi đâm mạnh về phía nhóm Autobots.
“Phanh!"
“Phanh!"
Sau từng tiếng vang lớn, hàng loạt Autobot bị đâm bay ra ngoài.
Ngụy Vô Tiện sờ cái mũi, vui vẻ nói: “Hì hì, đây là lần đầu tiên ta triệu hồi Cá Voi Trắng, cũng không tệ lắm!"
Cô gái tóc vàng đứng trên bờ cát, cả kinh thốt lên: “Trời ạ! Tiện Tiện có thể ngồi trên người Cá Voi Trắng!"
“Hơn nữa còn là Cá Voi Trắng biết bay!” Cô gái tóc xoăn kêu lên.
“Tiện Tiện là siêu nhân à? Đúng rồi, ngươi nhất định là siêu nhân!” Cô gái tóc vàng kiên định nói, “Tiện Tiện cố lên!"
“Tiện Tiện cố lên!” Cô gái tóc xoăn cũng lên tiếng cổ vũ.
Sau khi nói xong, ánh mắt của hai người nhìn về phía Ngụy Vô Tiện càng thêm lóe sáng.
Bóng đỏ trên không trung trầm giọng nói: “Đây là thứ gì?"
Hắn cảm thụ được uy thế đáng sợ cũng như lực lượng và tốc độ từ Cá Voi Trắng, cho nên quát to ra lệnh các Autobots: “Mau tiêu diệt hết những thứ này cho ta!"
“Hưu!"
“Hưu!"
Tức khắc, tất cả các Autobots trên không trung đồng loạt bắn ra những quả đạn pháo lớn về phía Cá Voi Trắng và Ngụy Vô Tiện.
Thế tấn công mưa rền gió dữ, giống như muốn bắn nát đối phương thành từng mảnh nhỏ.
“Ha ha ha, thú vị!"
Ngụy Vô Tiện không những không sợ hãi mà ngược lại còn cười lớn.
Tiếp theo, hắn lại cầm cây sáo trúc lên và chơi một giai điệu nhanh, phát ra ánh sáng đỏ lạnh lẽo.
Những ánh sáng màu đỏ này hội tụ lại trên không trung, dần dần tạo thành một màn hào quang to lớn bao bọc Ngụy Vô Tiện và đàn Cá Voi Trắng.
“Oanh!"
“Oanh!"
Mưa đạn va đập vào màn hào quang đỏ kia, phát ra những tiếng vang rung trời.
Khí kình phát ra, ánh lửa tận trời, uy thế làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng Ngụy Vô Tiện và đàn cá voi lại không hề bị tổn thương chút nào, dù là nhỏ nhất.
Cả nhóm vẫn bay không ngừng nghỉ trên trời cao, càng ngày càng gần bóng hình màu đỏ kia…
“Để ta xem coi, rốt cuộc thì lực phòng hộ của ngươi lớn đến mức nào?"
Bóng đỏ kia hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nâng lên cánh tay hư ảo.
“Hưu!"
Một cột sáng đỏ như máu lẫm lệ, tấn mãnh tràn ngập khí tức hủy diệt đâm xuyên qua màn hào quang đỏ, mục tiêu... Chính là đầu của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện lắc người né sang một bên, vừa lúc tránh được đòn tấn công chí mạng kia.
Hắn nhẹ vỗ ngực, nói: “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật..."
Nhưng trên mặt hắn vẫn luôn nở nụ cười, nơi nào có dáng vẻ sợ hãi hay hồi hộp?
Ngụy Vô Tiện vui vẻ cười nói: “Những Cá Voi Trắng tiếp tục tiến lên đi!"
“Rống!"
Mấy chục con Cá Voi Trắng đồng thanh kêu to, sóng âm nhộn nhạo, uy danh rung trời.
...
Lúc này thì Saitama cũng đã ăn xong xâu thịt nướng cuối cùng.
Hắn lau vết dầu mỡ bên khóe miệng rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: “Bắt đầu rồi à? Chỉ cần chúng ta đánh bại bốn cái bóng đủ màu đó là được phải không?"
Diệp Húc gật đầu, đáp: “Đúng vậy."
“Được rồi!"
Saitama đáp lại, hai chân giẫm mạnh.
“Đông!"
Cả người hắn như hỏa tiễn từ dưới mặt đất bắn thẳng lên không trung.
Mặt đất dưới chân hắn nứt toạc và sụp đổ như thủy tinh bị va đập mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận