Nhóm Chat Bao Lì Xì Chư Thiên

Chương 406: Tranh đoạt, uể oải!

Cho thịt cá vào miệng, nhẹ nhàng nhai, nhảy bắn lên trong miệng giống như được sống lại, đồng thời trôi sâu vào trong yết hầu.
Ngay sau đó, hương vị tươi ngon, ngọt ngào, từ trong bụng sau đó nhanh chóng lan ra toàn thân.
Đây là một hương vị khó có thể nói nên lời, từ sâu trong lòng, không nhịn được mà tán thưởng.
Na Tra cầm lòng không nổi nói: “Thật sự ăn quá ngon!”
Lời này nói ra, Na Tra mới hồi phục tinh thần lại.
Hắng giọng một cái nói: “A, còn tính là thể tạm được.”
Tiếp theo, dáng vẻ của Na Tra vô cùng thờ ơ, nhẹ nhàng nhảy xuống bàn ăn, đi đến bên cạnh.
Trong lòng lại kích động nói: “Ăn ngon, ăn ngon, ăn quá ngon! Tiểu Đương Gia nấu, thật quá tuyệt vời. Còn cho ta tham gia nhiệm vụ lần này. Hắc hắc, đợi lát nữa lại nếm thử thức ăn của Sōma Yukihira. Hôm nay, ta muốn ăn thật sảng khoái!”
Rockstar bên cạnh, lúc nào cũng muốn cướp hết tất cả thức ăn.
Nhưng, lại bị Na Tra nhanh chân đến trước.
Chỉ đành phải dán ánh mắt lên người Sōma Yukihira.
Đôi mắt của Rockstar không chớp mắt nhìn chằm chằm Sōma Yukihira, nhìn hắn chậm rãi đưa tới một phần thức ăn trên bàn, nhảy dựng lên, lập tức nhào về phía bàn ăn.
Nhưng, tốc độ của hắn sao so được với Diệp Húc?
Chỉ thấy...
Diệp Húc nhấc ngón tay, mỹ thực đã xuất hiện ở trong tay.
Sau đó, nhẹ nhàng hít vào một hơi, tán thưởng nói: “Rất thơm.”
Dứt lời, hắn trực tiếp cho mỹ thực vào trong miệng nuốt xuống.
“Bẹp, bẹp!”
“Lộc cộc, lộc cộc!”
Tức khắc, Diệp Húc như biến thành một con cá thoăn thoắt, tùy ý ngao du trong biển rộng xanh thẳm.
Cúi đầu nhìn cá đầu rồng giống như sao trời, mắt cá như lồng đèn, chậm rãi đong đưa thân thể với một đám rùa biển.
Tất cả, bày ra thật sự rất đẹp.
Diệp Húc xuyên qua bầy cá, bay nhảy, vô cùng nhẹ nhàng, tự tại.
...
Rockstar bị mất món thứ hai, hắn cũng không có ủ rũ, tiếp tục dừng ánh mắt trên người Tiểu Đương Gia.
Tiểu Đương Gia cực kì nhanh chóng, rất mau lại mang ra một chén mỹ thực.
Rockstar tay mắt lanh lẹ, vội vàng tiến lên.
Lúc này, thân hình của Shanks chợt lóe, nháy mắt xuất hiện ở phía trướ Rockstar.
Tiếp theo, hắn không nhanh không chậm tiến lên trên bàn mỹ thực, tán thưởng nói: “Thơm!”
Dứt lời, Shanks trực tiếp cho mỹ thực vào trong miệng, nhai nuốt.
“Lộc cộc, lộc cộc!”
“Bẹp, bẹp!”
Shanks bỏ mỹ thực vào miệng, căn bản không dừng được.
Cả khuôn mặt thiếu chút nữa đã vùi vào trong chén.
Rất lâu sau, Shanks mới ngẩng đầu lên, nói: “Ăn quá ngon, không hổ là mỹ thực của Tiểu Đương Gia.”
Rockstar nhìn bộ dáng chuyên chú của Shanks, nghe mùi hương trong không khí, nhịn không được nuốt nước miếng.
Trong lòng hắn kiên định nói: “Chén tiếp theo, nhất định là của ta!”
Sōma Yukihira lại múc thêm một chén, tùy ý đặt trên bàn.
Rockstar trong lòng hô to nói: Ta!
“Chà!”
Sau lưng Marco xuất hiện một đôi cánh màu xanh, bay đến phía trên bàn ăn, cúi đầu cầm chén thức ăn trong tay.
“Cái gì?” Rockstar kêu to.
Bất quá, hắn cũng không có lãng phí thời gian, xoay người hướng tới Tiểu Đương Gia.
Mà Tiểu Đương Gia múc ra một phần mỹ thực, sau lưng Ace xuất hiện một đôi cánh đỏ rực, giống như Marco, bay đến phía trên bàn ăn, cũng thuận tay cầm đi mỹ thực.
Ace hắc hắc cười nói: “Nãy giờ nghe các ngươi nói món ăn ngon, lỗ tai đều sắp chai sạn. Hiện tại, ta phải nếm thử mới được.”
Khi nói xong, Ace cho thịt cá vào trong miệng nuốt xuống.
“Chà!”
Trong phút chốc, Ace như đột nhiên xuất hiện ở trong biển sâu, bỗng một đàn cá sặc sỡ lao về phía hắn.
Nước biển mặn, cá linh hoạt...
Ace quả thực giống như đang nằm mơ.
Nhưng, loại cảm giác này, rất chân thật, căn bản không giống như nằm mơ.
Phải biết rằng, Ace đã từng ăn qua Gomu Gomu no Mi.
Một khi tiến vào trong nước biển, cả người như bị rút cạn sức lực, vô cùng khó chịu.
Nên hắn vô cùng yêu thích đại dương bao la hơn so với người thường.
Loại cảm giác nhẹ nhàng và dễ chịu này, hắn chưa bao giờ được trải nghiệm qua.
Sau khi ăn hết bát cá, Ace mới chậm rãi khôi phục lại cảm giác như bình thường.
Tán thưởng nói: “Ăn rất ngon!”
...
Liên tiếp bị người khác đoạt đi mỹ thực, Rockstar vẫn như cũ chưa từ bỏ.
Trong lòng hắn vẫn như cũ vô cùng kiên định, nói: “Chén tiếp theo, chén tiếp theo, nhất định là của ta!”
“Đông!”
Lúc này, Sōma Yukihira vừa mới xơi mỹ thực lên, đặt trên bàn.
Nhưng, không đợi Rockstar có hành động, không biết từ nơi nào Yasopp lấy ra một sợi dây thừng, tiện tay cướp mất chén mỹ thực đi.
Rockstar chỉ đành phải ngửa mặt lên trời, nhìn cái chén bay qua đỉnh đầu mình, căn bản không có cách nào khác.
“Chà!”
Rockstar sững sờ một lúc, một đám người sôi nổi vây quanh lại.
Bọn họ hoặc đẩy, hoặc gào...
Dần dần, Rockstar từ đang đứng sững ở chỗ đó lại bị đẩy ra ngoài, vô luận hắn cố gắng như thế nào, trước sau vẫn không có cách nào tiến vào bên trong.
Chỉ có thể nghe được mọi người vây quanh ở trước bàn ăn, thỉnh thoảng vang lên một lời tán thưởng.
“Đây thật sự là thịt cá sao?”
“Hương vị quá tuyệt vời.”
“Ta cảm giác như bản thân biến thành một con cá.”
“Ta còn chưa ăn qua thịt cá ngon như thế bao giờ.”
“Trời ơi, đầu lưỡi của ta thiếu chút nữa nuốt vào trong bụng.”
“Thật sự, ăn quá ngon.”
...
m thanh như thế này ngày càng nhiều, Rockstar càng sốt ruột.
Hắn không nhịn được nuốt nước miếng, hoặc nhảy dựng lên, hoặc dùng sức đâm... Nhưng trước sau vẫn không có cách nào tới gần bàn ăn nửa bước.
Lúc này, Râu Trắng phát ra một tiếng cười sang sảng: “A ha ha ha!
Ta cũng tới nếm thử tài nghệ của Tiểu Đương Gia và Sōma Yukihira đi!”
Dứt lời, Râu Trắng lại chậm rãi đi về phía trước.
Bởi vì cơ thể của hắn cao lớn, đám người vây quanh bàn ăn, căn bản không chắn được tầm mắt của hắn, cũng không có biện pháp ngăn cản hắn duỗi tay.
Đầu tiên Râu Trắng tiện tay bưng lên hai chén mỹ thực, chưa kịp nhai hết, đã trực tiếp nuốt vào bụng.
“Quá ít, hương vị cũng chưa nếm được.”
Khi Râu Trắng nói xong, đôi con ngươi sắc bén dừng ở trên Tiểu Đương Gia và Sōma Yukihira đang nấu nướng.
Tiếp theo, đôi bàn tay to của hắn bưng lên hai cái nồi, tất cả đều đổ vào trong miệng.
“Bẹp, bẹp!”
“Lộc cộc, lộc cộc!”
Rất nhanh, hai nồi thịt cá tiến vào trong bụng Râu Trắng.
Các hải tặc không nhìn được, hỏi: “Cha, hương vị thế nào?”
“Ăn ngon không?”
Râu Trắng sang sảng kêu lên: “A ha ha ha ha! Hương vị, thật sự quá tuyệt vời!”
Các hải tặc nghe xong, sôi nổi lớn tiếng hoan hô, nói: “Thật tốt quá!”
Bộ dáng kia... Quả thật còn vui vẻ hơn so với bọn hắn ăn được mỹ thực.
Lúc này, xung quanh bàn ăn không còn chen chúc giống như lúc trước, Rockstar nhìn xuyên thấu qua khe hở, đột nhiên nhìn thấy trên bàn còn có một chén mỹ thực.
Tức khắc, trái tim của Rockstar đập thình thịch, điên cuồng nhảy loạn lên.
Hắn ung dung thản nhiên đi tới gần cái bàn, duỗi tay... Khi mắt thấy sắp chạm vào cái chén, một cánh tay đột nhiên xuất hiện ở phía trước hắn.
Đúng là Optimus Prime.
Optimus Prime cầm lấy cái chén, cho thịt cá vào trong miệng nhai qua nhai lại.
Nỉ non nói: “Hình như... Chả có mùi vị gì.”
“Bịch!”
Hai chân của Rockstar cong xuống, thẳng tắp quỳ xuống mặt đất, uể oải nói: “Thức ăn ngon... Toàn bộ đã hết rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận