Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 96


Nhưng Trác Nhĩ Phàm cũng tốt bụng, còn nhắn riêng cho cô một tin. Có thể là nhớ kỹ lời nói kia của cô: "Chỉ là vì không muốn tiếp xúc với bọn họ nên mới lẩn ra ngoài cho yên tĩnh."
Văn Khanh nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Tôi chuẩn bị chỉnh thuật rèn luyện cơ thể thành chế độ chiếu 3D, anh có muốn tới làm người mẫu không?"
Nói là làm người mẫu nhưng thực ra cũng chỉ là quét số liệu cơ thể. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bộ hình chiếu này nhất định sẽ trở thành một bộ sách giáo khoa lưu truyền trong sử sách của Liên Minh, dùng hình ảnh của Trác Nhĩ Phàm cũng coi như giúp hắn lưu danh thiên cổ. Suy nghĩ một chút, cho dù trải qua bao nhiêu năm, chỉ cần học thuật rèn luyện cơ thể thì tất nhiên phải nhìn hình ảnh, cái mặt đẹp trai kia của Trác Nhĩ Phàm sẽ được bao nhiêu người nhắc đến đó!
Chậc!
Văn Khanh độc chiếm hành tinh Arthur đủ rồi, phải lập tức trở về thôi.
Liên Minh cấp cao đã quyết định không tra hỏi cô, cũng không có người mắt mù tới quấy rầy cô, mà cô lại nói không thể lén lút tới tìm nếu không sẽ bị cho vào danh sách đen vĩnh viễn - vì thế, Văn Khanh dễ dàng trở lại trường học, trên đường có người nhận ra cô cũng chỉ cười chào hỏi, cũng có người kích động không kìm chế được nhưng lại không có ai dám tiến đến bắt chuyện.
Trong lòng Văn Khanh có chút vui vẻ. Lời cô nói có người sẵn lòng nghe, xem như đã nể mặt cô rồi, nếu không thì cái danh nữ hoàng này của cô còn có cái gì mà nói nữa? Nhưng sự vui vẻ này đã lập tức biến mất khi nhìn thấy người đứng chờ ở kí túc xá.
Người nọ thân thể như ngọc, tướng mạo khôi ngô, nụ cười ôn tồn lễ độ. Thấy cô trở về thì đôi mắt sáng lên, cất bước đi tới: "Xin chào bạn học Văn Khanh, tôi là Tô Hoài."
Văn Khanh nheo mắt lại, Tô Hoài? Thật khéo, trong nguyên tác thì đây là mỹ nam đứng đầu Liên Minh đó! Có điều Văn Khanh lại không ưa, cô chán ghét mấy thứ đặc quyền giai cấp không tuân thủ quy tắc của cô, càng chán ghét hành động tự cho mình là đúng của mấy người tự cao tự đại. Lớn lên đẹp trai thì có thể không tuân thủ quy tắc của cô? Ha ha.
Huống chi tên này còn là anh trai của Tô Nguyễn.
Tô Nguyễn là nữ chính nên tác giả buff cho cô ta không ít. Sau khi trùng sinh chỉ cần nhìn lướt qua là nhớ, sức mạnh tinh thần cực kỳ cao, sau đó cô ta hòa loại năng lực này vào trong tiếng hát sáng tạo ra nghề chữa bệnh, dùng tiếng hát có sức mạnh tinh thần chữa trị cho người bị thương, cũng dùng cái này để hấp dẫn nam chính___ thiếu tướng đại nhân Hạ Hầu Yến, người mà tất cả thiếu nữ ở liên minh đều muốn gả cho hắn. Sự nghiệp và tình yêu đều bội thu, trở thành kẻ chiến thắng nhân sinh, rồi cha mẹ giàu có tìm được cô ta. Thì ra cô ta không phải trẻ mồ côi mà là công chúa nhà giàu, là viên ngọc cả nhà thương yêu nhất, bởi vì nguyên nhân cẩu huyết nên mới lạc đến cô nhi viện...
Sau này nữ chính khát khao thân tình liền nhận tổ quy tông, không còn gì tiếc nuối, sống một cuộc sống mà mọi người đều ngưỡng mộ.
Văn Khanh không có gì đánh giá về cuộc đời của nữ chính, nhiệm vụ lần này của cô không liên quan đến nữ chính cho nên không định dính dáng gì tới cô ta. Cô ta cứ sống cuộc sống của cô ta, còn cô chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình là được. Nhưng không thể chịu nổi mấy kẻ cứ phải thể hiện sự tồn tại của bản thân mà.
Văn Khanh cười tủm tỉm nhìn Tô Hoài: "Tìm tôi có chuyện gì sao?"
Tô Hoài nhận được thông báo từ bên trên mau sử dụng mỹ nam kế, có điều nhiệm vụ này sáng nay đã bị hủy bỏ, nhưng hắn cũng không rời đi. Nếu như mỹ nam kế thành công, hắn đương nhiên không có gì miễn cưỡng, cô gái này có thể lấy ra Tẩy Tủy dịch và thuật rèn luyện cơ thể, cũng đáng giá để hắn ta hy sinh tất cả mang cô vào gia tộc của mình. Huống chi đối phương vẻ ngoài cũng không tệ, cưới về cũng có thể chấp nhận.
Hắn rất tự tin đối với dung mạo của mình, là người đẹp trai nhất liên minh không phải chỉ có hư danh. Thấy Văn Khanh ý cười đầy mặt, cảm giác ấn tượng đầu tiên của cô đối với mình sẽ không kém, vì vậy ôn hòa cười nói: "Hai lần livestream của bạn học Văn Khanh tôi đều xem, lần nào cũng rung động đến cực điểm. Sự chí công vô tư của bạn khiến tôi rất kính trọng, đúng lúc đi ngang qua Học viện Quân Sự nên muốn tới bày tỏ một chút lòng cảm kích, muốn mời bạn cùng ăn một bữa cơm, không biết tôi có vinh hạnh này hay không?"
Liên Minh cũng có nhà ăn, có điều đồ ăn vừa đắt vừa khó ăn, Văn Khanh đã đi ăn một lần nên không muốn đi lần thứ hai. Huống chi Tô Hoài lại mời cô, cô càng không muốn đi!
"Thế thì không tiện lắm đâu!" Văn Khanh cười híp mắt. Tô Hoài cho rằng cô muốn từ chối, vội vàng nói: "Nếu hôm nay bạn Văn Khanh không có thời gian thì để hôm khác cũng được." Trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn tồn lễ độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận