Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!
Chương 21
Cô mở tủ lạnh ra định làm bữa sáng nhưng bên trong chỉ còn lại một quả cà chua. Mạc Dao ở nhà ba ngày rồi, đồ ăn đã hết sạch từ lâu. Thôi, nấu cháo đi. Cô nhìn bao gạo, chỉ còn một chút xíu dưới đáy, cũng được, có còn hơn không. Cô vo chỗ gạo ít ỏi còn lại, sau đó ------- hết nước. Ngốc ba giây, Mạc Dao quăng đống gạo vào trong bồn rồi trở về phòng.
Nhưng quá đói, bất đắc dĩ cô phải lấy gói mì cuối cùng ở dưới giường, đổ hai bình nước khoáng vào ấm điện định đem đi đun... Mất điện!!
Trên mạng mọi người đang chửi rủa, trong nhà thì hết thức ăn, mất điện mất cả nước. Lúc này Mạc Dao lại nhận được điện thoại của công ty quản lí yêu cầu chấm dứt hợp đồng, chưa hết, công ty quảng cáo lại gọi điện đòi bồi thường.
Mạc Dao tức muốn chếc. Lúc trước là những người này đến năn nỉ cô quay quảng cáo, cầu xin cô ký hợp đồng. Bây giờ thì hay rồi, lúc cô xảy ra chuyện, bọn họ lại là người bỏ đá xuống giếng đầu tiên!
Đê tiện! Vô sỉ! Mạc Dao thầm mắng.
Lúc này ngoài cửa bỗng trở nên ồn ào, ngay sau đó chính là tiếng đập cửa dồn dập.
"Con bé chếc tiệt kia, mở cửa ra!" Đây là giọng nói của người cha đã biến mất mấy tháng để đi đánh bạc.
Mạc Dao vừa nghe liền biết những ngày tháng tốt đẹp của mình đã hết, chỉ cần ông ta về, không phải cướp tiền thì chính là trộm tiền của cô! Sau đó lại rượu chè, bài bạc. Đúng là không có chuyện gì tốt! Cô ước gì Mạc Đại Hải chếc ở bên ngoài, cả đời cũng đừng quay về!
Mạc Dao tuy rằng rất ghét việc Mạc Đại Hải trở về, nhưng tốt xấu gì đó cũng là cha của cô. Huống hồ ở tình huống hiện tại, cô liên tiếp phải đối mặt hết chuyện này đến chuyện kia, ông có đến cũng không bớt đi một chuyện. Bởi vậy, Mạc Dao đi qua mở cửa cho ông.
Vừa mới mở khoá, cửa đã bị đẩy mạnh ra, nếu không phải Mạc Dao tránh nhanh qua một bên thì không chừng đã bị cửa đập vào!
Ngoài cửa ùa vào bốn năm người, cầm đầu đúng là Mạc Đại Hải - quỷ bài bạc, chỉ là lúc này ông ta thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác.
Mặt mũi bầm dập, còn què một chân, tóc tai quần áo đều lộn xộn như mới vừa chạy nạn về.
Mặt khác, mấy người phía sau đều mang vẻ mặt đằng đằng sát khí, không giống người dễ đối phó, vừa vào đã bàn tán ồn ào.
"Chà! Lão Mạc không nói dối, trong nhà lão thật sự có một cô con gái xinh đẹp nha!"
"Xem ra vẫn chỉ là con chim non nha! Ha ha, ông đây thích khai bao (*)!"
(*) Khai bao: phá trinh
Mạc Dao bất động thanh sắc, thấy bọn họ đến đây có chút không thích hợp, một đám dùng ánh mắt bất lương nhìn chằm chằm cô, làm cô cả người không được tự nhiên.
Ngay từ đầu đối với sự tín nhiệm của cha ruột cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao m.á.u mủ huyết thống cũng sẽ không ra tay với con gái mình đúng không?
Mạc Đại Hải từ lúc bước vào đã bắt đầu đánh giá cô từ trên xuống dưới, giống như là đánh giá hàng hóa, càng nhìn càng vừa lòng. Mạc Dao bị cha mình nhìn bằng ánh mắt như vậy rất không thoải mái, lạnh mặt hỏi:
"Cha, bọn họ là ai? Thời gian qua cha đã đi đâu?"
"Chuyện của tao mày ít hỏi lại đi!" Mạc Đại Hải nói chuyện với cô không chút khách khí, khiến Mạc Dao tức chếc. Nhưng vừa quay đầu đối mặt với bốn người kia lại tươi cười nịnh nọt.
"Hổ ca... anh xem, đây là con gái của tôi..."
Người được gọi là Hổ ca bắt đầu tiến đến nhìn chằm chằm vào Mạc Dao, rõ ràng là cực kỳ hài lòng, gật đầu nói:
"Hàng không tồi, có thể bán giá tốt!"
Nghe xong câu này, khuôn mặt Mạc Dao lập tức trắng bệch, Mạc Đại Hải, ông ta muốn bán mình!
"Ông là con người sao? Tôi là con gái ông!" Mạc Dao trừng lớn đôi mắt, hoảng sợ gào lên.
"Tôi tưởng ông chỉ thích cờ bạc, nhưng bây giờ ông lại muốn bán tôi! Hổ dữ không ăn thịt con, ông làm vậy có khác gì với súc sinh? Hừ, nói ông là súc sinh chính là sỉ nhục súc sinh!"
Mạc Đại Hải thẹn quá hóa giận, liền giơ tay tát cô một cái.
"Láo toét! Tao nuôi mày lớn như vậy, muốn bán mày thì làm sao! Mày phải biết nghe lời cha mày!"
Mạc Dao bị tát đến đầu óc choáng váng, tầm mắt trở nên m.ô.n.g lung mơ hồ.
Hổ ca bên cạnh thấy vậy liền nhíu mày.
"Ai cho ông đánh cô ta! Hàng tốt như vậy bị ông đánh hỏng thì làm sao?"
Mạc Đại Hải lập tức trở nên nịnh nọt, đi đến trước mặt Hổ ca.
"Đúng đúng, Hổ ca nói rất đúng, anh xem, tôi đang thiếu tiền..."
"Nếu ông đã muốn bán con gái, vậy thì số tiền hai mươi vạn ông nợ Kim Đỉnh sẽ được xóa bỏ!"
"Cảm ơn Hổ ca!" Mạc Đại Hải vui mừng vui mừng ra mặt.
Đôi ba câu liền có thể làm xong giao dịch!
Mạc Dao lúc này cũng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, ý thức được chuyện Mạc Đại Hải thật sự đem cô đi bán.
Những người này vừa thấy cũng biết chẳng phải dạng người tốt lành gì, tuyệt đối không dễ lừa gạt như bọn Từ Cường. Trong lòng vô cùng sợ hãi, nhịn không được lại chửi ầm lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận