Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!
Chương 232
Đối với những con người này, việc có thể dùng tiền để giải quyết thì cũng không phải việc gì lớn, sau vụ việc ba mẹ Kiều nhận được một số tiền bồi thường xa xỉ, mọi việc đều được giải quyết, câu chuyện cũng dần trôi vào quên lãng. Mãi cho đến hai năm sau, lúc Kiều An Nhiên sửa sang lại căn phòng, phát hiện được một quyển nhật ký.
****
"... Một mạng người mà thôi, đến bây giờ con vẫn còn canh cánh trong lòng sao? Người gánh trên vai đại sự sẽ không câu nệ tiểu tiết, chờ về sau con sẽ phát hiện ra trên đời này thứ rẻ mạt nhất chính là mạng người. Con là người thừa kế của gia tộc, nếu như ngay cả điều đơn giản như thế cũng không hiểu, vậy có lẽ cha nên suy nghĩ tới việc thay đổi người thứa kế rồi!"
Trong thư phòng, ba Thù Lẫm nghiêm khắc quát hắn.
Hai năm trôi qua, Thù Lẫm vẫn không thể đi ra khỏi bóng ma Kiều Văn Khanh tự sát, bóng hình ấy không thể nào tiêu tan được. Không phải bởi vì ba hắn nói đó chỉ là một mạng người nhỏ nhoi không đáng phải để ở trong lòng, mà bởi vì khi đó hắn thực sự thích Kiều Văn Khanh.
Trong trò chơi ấy, trái tim hắn đã rung động nhưng hắn lại không hề phát giác, chờ đến khi chân tướng bại lộ cũng là lúc Kiều Văn Khanh tự sát, hắn mới bất tri bất giác phát hiện ra cô đã bước vào trong lòng hắn.
Nhưng tự tay hắn lại đẩy cô vào bước đường cùng.
Thù Lẫm nhắm mắt lại, sau đó hắn bình tĩnh đến chếc lặng nói: "Ba yên tâm, con sẽ điều chỉnh lại thật tốt."
Sắc mặt ba hắn dần buông lỏng, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Con hiểu được là tốt."
Thù Lẫm từ thư phòng trở về, nhắm mắt trầm tư một hồi rồi lại mở điện thoại ra, đúng vào lúc này trên màn hình đột nhiên hiện lên một tin nhắn——
"Bạn có muốn sống không? Muốn biết được sống có ý nghĩa gì không?"
Thù Lẫm nhìn tin nhắn trong điện thoại cứ nghĩ đây là trò đùa của một kẻ rảnh rỗi nào đó nên không để trong lòng, mãi cho đến khi Bạch Yến gọi điện thoại cho hắn.
"Cậu nhìn thấy những tin nhắn kia chưa?"
"Cái gì?"
"Tử Thần phát tin nhắn trong nhóm kín." Giọng nói khàn khàn của Bạch Yến từ loa điện thoại truyền vào tai Thù Lẫm, mang theo một chút lạnh lẽo, lạnh đến đáy lòng, làm hắn có một dự cảm chẳng lành...
"Chắc là cậu chưa xem đâu đúng không! Cậu mau xem đi, sau khi xem xong thì đến chỗ cũ hội họp, tớ thông báo với hai người còn lại."
Thù Lẫm mơ màng cắt liên lạc, mở ra di động, không biết từ khi nào đã có thêm một nhóm kín trên Wechat. Trong nhóm chỉ có năm người, hắn, Bạch Yến, Tây Nguyệt, An Hòa, còn có một người lạ mặt dùng ID là Tử Thần. Giao diện trò chuyện có một tin nhắn được gửi tới từ Tử Thần:
"Bạn có muốn sống không? Muốn biết được sống có ý nghĩa gì không? Chúc mừng các bạn đã trở thành những người chơi may mắn được Tử Thần lựa chọn! Đây là một trò chơi, cũng là một canh bạc khổng lồ, tiền đặt cược là... mạng sống của các bạn! Nếu muốn sống sót thì rất đơn giản, chỉ cần làm theo những gì tôi nói, xử lý những người khác. Bốn người các bạn chỉ có một người được phép sống sót đến cuối cùng. Kẻ thắng cuộc sẽ được Tử Thần ban cho sự sống vĩnh hằng.
Nhắc nhở: Trò chơi này không có quy tắc, bạn có thể sử dùng bất cứ thủ đoạn nào!
Ván thứ nhất: Con đường làm giàu."
Nhìn thấy một tin nhắn thần kinh như vậy chắc chắn ai cũng sẽ khó chịu mắng một câu "bệnh tâm thần". Thù Lẫm ban đầu cũng lười xem, nhưng nếu Bạch Yến đã cố ý gọi điện thoại nhắc nhở hắn thì chứng minh tin nhắn này có vấn đề.
Chắc không phải là thật đúng không?
Trong đầu Thù Lẫm hiện lên ý nghĩ này, nhưng hắn cũng không suy nghĩ quá sâu xa, vội vàng lấy áo khoác rồi đi ra ngoài. Đến tột cùng có cái gì kì lạ hay không, cứ đến chỗ cũ gặp Bạch Yến thì sẽ rõ ràng thôi.
"Chỗ cũ" trong lời của Bạch Yến là một trang viên thuộc sở hữu của hắn, vào năm Bạch Yến mười lăm tuổi, trang viên này là do hắn tự tay thiết kế và xây dựng lại, bao gồm vô số trò chơi tiêu khiển giải trí khi rảnh rỗi. Ban đầu xây dựng nó chỉ với mục đích làm nơi giải trí, sau này lại có danh tiếng trong giới thượng lưu, càng ngày càng có nhiều người biết đến. Bạch Yến không thiếu tiền, nên đi theo hướng thanh tịnh, mười ngày nửa tháng mới mở cửa đón khách một lần. Kết quả, thứ gì càng khó có được người ta càng muốn sở hữu, việc làm ăn cứ thế tốt đến bất ngờ, có thể nói là hốt bạc hàng ngày.
Lúc Thù Lẫm đến nơi, ba người còn lại đều đã đến. Người phục vụ rót cho hắn một ly trà rồi lui ra, trong phòng chỉ còn lại bốn người bọn họ, Bạch Yến nhìn chung quanh một vòng, lúc này mới nói: "Đều đọc rõ hết đúng không?"
An Hòa là một người nóng tính, lập tức tiếp lời hắn: "Đọc qua rồi! Yến Tử, chẳng lẽ cậu tin đó là sự thật sao? Còn sốt ruột hoảng hốt gọi chúng tớ đến đây, loại chuyện ma quỷ này cậu cũng tin?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận