Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 239


Thù Lẫm thuyết phục bản thân, nhưng ý nghĩ lóe lên trong nháy mắt lúc nãy vẫn bám trong lòng không ném đi được.
Thù Lẫm cũng không khó xử Kiều An Nhiên, chỉ lấy lại thẻ ngân hàng. Hắn rất mong chờ cô gái một bên coi thường tiền bẩn, một bên lại ái mộ hư vinh khi trở về nghèo khó sẽ giãy dụa thế nào.
Dù thân hãm nhà tù, nhưng thói hư tật xấu bên trong vẫn ăn sâu bén rễ như cũ, trong lúc lơ đãng lại vô tình thể hiện ra.
Sau khi Kiều An Nhiên bị đuổi đi, cô vừa thẹn vừa giận, những người này quả nhiên không phải hạng người tốt lành gì, hại chếc chị gái, bây giờ lại nhục nhã cô như vậy, chị gái nói bọn họ là ác ma tuyệt đối không sao một chút nào.
Cô cũng chỉ ngẫu nhiên đọc được nhật ký của chị gái nên mới biết được nguyên nhân khiến chị ấy tự sát. Trước đó trường học nói chỉ là tự sát, nhưng lại không biết tại sao lại tự sát, người mất đã mất, người sống vẫn phải sống, vì vậy sau khi cha mẹ lấy được tiền bồi thường liền im lặng.
Không thể phủ nhận, hai năm này vì số tiền kia mà sinh hoạt phí trong nhà biến hóa long trời lở đất, ít nhất trước kia cô không mặc nổi váy đắt như vậy. Nhưng vừa nghĩ tới váy trên người mình là mạng của chị mình đổi lấy, trong lòng cô liền cảm thấy khó chịu. Mặc dù chị gái lên sơ trung hay cao trung đều sống trong ký túc của trường, vì tiết kiệm tiền cuối tuần nên cũng ít khi về nhà, thời gian hai người gặp mặt không nhiều, nhưng khi còn bé quan hệ của hai người rất tốt, chị gái thương cô vô cùng, thứ gì cũng chia cho cô....
Cho nên, khi biết chị gái bị người ta hại chếc, trong thâm tâm cô muốn giếc chếc những người kia. Thế nhưng cô biết mình làm không được, chỉ nhìn bọn họ thôi liền biết, mỗi người không phú thì quý, một cô gái bình thường như cô làm sao có thể báo thù?
Nhưng nếu không làm gì lại khiến cô cảm thấy có lỗi với chị gái thương cô từ nhỏ, cho nên mới một mình đi tới thành phố này, coi như không có cách nào báo thù thì cũng phải khiến bọn họ ăn không ngon ngủ không yên.
Nhưng mọi chuyện không phát triển theo hướng cô dự đoán, cô vừa mới bắt đầu đã bị tra ra được, người đó lại chính là bạn trai của chị gái.
Đối phương bên ngoài anh tuấn quý khí hơn trong ảnh, nhưng cũng xấu xa đáng ghét cực kì, lúc mới gặp lần đầu còn có chút tâm tư kiều diễm không nói rõ cũng không tả rõ được. Nhưng ánh mắt của hắn rất độc, có thể xuyên thấu qua lớp ngụy trang của Kiều An Nhiên, điều này khiến cô cảm thấy phi thường khó xử, chỉ muốn nhanh chóng chạy thoát.
Lại nghĩ tới người kia nói mẹ cô đang nằm viện giải phẫu, mặc kệ là thật hay giả, cô phải trở về nhìn một chút, lúc cô đi làm chuyện này do sợ cha mẹ ngăn cản nên chỉ để lại một tờ giấy, cầm thẻ ngân hàng rồi vội vàng rời đi. Còn không biết cha mẹ gấp thành bộ dạng gì.
Kiều An Nhiên vừa về đến nhà liền nghênh đón một chầu thóa mạ: "Con bé chếc tiệt này mày chạy đi đâu? Không nói một tiếng đã bỏ đi, mẹ mày vì tìm này nên bị xe đụng, bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh ở trong bệnh viện! Bệnh viện chờ lấy phí phải phẫu, mày lại cầm hết tiền trong nhà đi! Nếu mẹ mày có chuyện gì bất trắc thì đều là do mày đó!"
Cha Kiều lốp bốp mắng một trận, sau đó hỏi cô: "Thẻ đâu? Mau lấy ra đi, bệnh viện đang chờ thanh toán đó!"
Kiều An Nhiên bị chửi đến bối rối, lại nghe cha hỏi thẻ, mới hoảng hốt:"Thẻ con đưa cho hắn..."
Cha Kiều nghe xong càng gấp: "Mày đưa cho ai?"
"Chính là người đưa tiền bồi thường cho chúng ta..."
Cô vừa dứt lời, mặt bị đánh một bạt tai: "Con bé chếc tiệt này! Mẹ mày còn nằm trong viện chờ cứu mạng! Mày trả lại tiền cho người ta làm gì?"
Từ nhỏ đến lớn Kiều An Nhiên chưa từng bị đánh, bụm mặt không dám tin nhìn cha mình đang tức hổn hển: "Cha, cha đánh con...."
Cha Kiều tức giận đến choáng đầu hoa mắt: "Mày muốn nhìn mẹ mày chếc hả! Nhanh đi lấy thẻ về!"
"Không, đó là tiền chị gái bán mạng, chúng ta không thể nhận! Không thể để người ta xem thường!"
Cha Kiều thành công tức xỉu, Kiều An Nhiên lúc này mới thất kinh đưa người đến bệnh viện. Nhưng vừa đến bệnh viện, bên kia mẹ cũng cần tiền, bên này cha cũng cần tiền, tiền tiết kiệm trong nhà đã bị mẹ tiêu hết, Kiều An Nhiên cùng đường, đành phải lên thành phố tìm bốn người Thù Lẫm.
"Xin anh, cho tôi mượn ít tiền, anh muốn tôi làm gì cũng được."
Thù Lẫm nhìn cô gái trước mặt dù đang nói lời thỉnh cầu, trên mặt lại cao ngạo quật cường, bộ dáng giống như bị ép hiến thân, hắn không khỏi cười lạnh, đầu óc của cô ta có vấn đề đúng không?
Hắn hờ hững nhìn Kiều An Nhiên, ngữ điệu ngả ngớt: "Hửm? Làm gì cũng được?"
Câu này chứa đầy ẩn ý khiến mặt Kiều An Nhiên đỏ lên, cắn cắn môi, trong lòng đấu tranh một lát, sau đó một bộ không thèm đếm xỉa, gật đầu nói: "Đúng, làm gì cũng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận