Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!
Chương 165
Văn Khanh cười xấu xa, cực kỳ chờ mong vẻ mặt của Lý Hạo Thiên lúc nhiệt huyết sôi trào nhưng lại không thể cứng nổi, chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
Đối với loại ngựa giống này, nên nhẹ nhàng biến hắn thành thái giám! Không có công cụ, xem hắn làm thế nào để gây tai họa muôn phương!
Tan học, Văn Khanh xách cặp đi ra ngoài, Đường Niệm đang cầm một bó hoa hồng đỏ, cực kỳ bựa đứng trước cổng trường chờ cô. Nữ sinh đi ngang qua con mắt đều lóe sáng lên liếc trộm hắn, dù sao khuôn mặt của Đường Niệm này cũng rất đẹp mắt, lại thêm khí chất thổ hào không lẫn vào đâu được, quả thực vô cùng hút mắt.
Đường Niệm thấy cô, ánh mắt sáng lên, tiến lên một bước, nhét hoa vào n.g.ự.c cô: "Tặng cho em!"
Ánh mắt ước ao ghen tị của nữ sinh xung quanh làm Đường Niệm dương dương đắc ý, nữ sinh đều có lòng hư vinh, hắn giữ thể diện cho Bạch Văn Khanh như thế, cô nhất định sẽ cao hứng.
Văn Khanh nhíu mày: "Sao anh lại tới đây? Không phải đã nói anh không cần tới đón tôi rồi à?"
Mặt Đường Niệm lập tức sụp đổ, theo đúng kịch bản là phải vui sướng chứ? Tại sao hắn cảm thấy cô có chút ghét bỏ là thế nào?
"Anh định cho em một bất ngờ thôi mà."
Văn Khanh từ chối cho ý kiến, ném hoa vào n.g.ự.c hắn: "Đi thôi, đừng làm người ta mất mặt." Cũng đâu phải học sinh cấp hai, ôm một đống hoa hồng làm trò con bò hả!
Đường Niệm lập tức bất mãn: "Anh không được làm như vậy sao? Làm em mất mặt chỗ nào hứ?" Tuy là nói vậy, vẫn nhanh chóng đi hai bước đuổi theo Văn Khanh, dang tay nắm lấy tay cô: "Hôm nay Lý Hạo Thiên gì đó có quấn lấy em không? Nếu cậu ta quấn lấy em em cứ nói cho anh, anh tìm người đánh chếc cậu ta!"
"Cậu ta không tìm tôi gây chuyện, anh yên tĩnh chút đi, sau này thấy cậu ta thì giả bộ như không thấy, đừng lải nhải với cậu ta. Anh càng để ý thì cậu ta lại càng đắc ý, không nhìn thì tốt hơn."
"A, được."
Sau khi bọn họ rời đi, một đống học sinh bắt đầu xì xào bàn tán.
"Không phải nói cô ta được bao nuôi à? Nhìn không giống lắm? Người đàn ông kia cô ta nói gì là nghe nấy, hình như rất thích cô ta mà."
"Gì chứ? Kẻ có tiền đều như vậy, chơi như thật, cậu nhìn đi, người ta bây giờ thích gương mặt đó, nguyện ý dỗ dành cô ta, chờ đến lúc cô ta bị đá xem!"
"Đúng đó, nhưng mà người kia đẹp trai nhỉ?"
"Hửm? Cậu vừa ý? Nhưng người ta không nhìn cậu đâu! Tối thiểu cũng phải xinh đẹp như Bạch Văn Khanh thì cậu mới có cơ hội!"
"Ai vừa ý? Tớ cũng chỉ thuận miệng khen một câu thôi! Loại hoa hoa công tử này cho tớ tớ cũng không thèm!"
Một nam sinh đụng Lý Hạo Thiên một cái: "Cậu thật sự bị cô ta đá hả? Người mới của cô ta rất có địa vị đó, chiếc xe kia cũng hơn một ngàn vạn! Chậc chậc, kẻ có tiền có khác, có khi chúng ta làm cả đời cũng không mua nổi. Người anh em, nhìn thoáng chút đi, người hay trèo cao..."
Sắc mặt Lý Hạo Thiên tái xanh, Bạch Văn Khanh sao lại buồn nôn như vậy? Hôm qua tới ký túc xá của hắn ra vẻ ta đây thì thôi đi, hôm nay còn trước mặt toàn bộ bạn học khiến hắn khó xử, dám làm nhục hắn như vậy! Thù này không báo thì quá mất mặt nam nhi rồi!
Văn Khanh: Excuse me? Anh là cái giống gì?
Văn Khanh ra trường, trực tiếp đi đến một cửa hàng vé số, trong nguyên tác, hôm nay Lý Hạo Thiên dùng mắt thấu thị, mua một chiếc vé số, trúng năm trăm vạn.
Văn Khanh dùng thần thức quét qua, tìm thấy tấm vé số năm trăm vạn kia, lấy tiền ra mua.
Đường Niệm lại gần hỏi: "Em mua cái này làm gì? Thiếu tiền thì nói với anh, anh cho em. Đây đều là lừa đảo, tỉ lệ trúng thưởng rất nhỏ ... Ý? Ý? Em trúng năm trăm vạn?!"
Văn Khanh tiện tay ném năm trăm vạn cho hắn: "Giúp tôi đi quyên góp, quyên cho vùng núi nghèo khó cũng được, quyên cho mẹ góa con côi cũng được, tóm lại muốn quyên cái gì cũng được miễn sao đến tay người nghèo."
"Ơ? Được được." Đường Niệm theo bản năng đồng ý.
Chủ cửa hàng trợn tròn mắt, cửa hàng nhỏ này của hắn vậy mà mở ra năm trăm vạn! Còn chờ gì nữa? Tranh thủ thời gian quảng bá! Phàm là có giải thưởng lớn xuất hiện, y như rằng sẽ thu hút vô số người đến mua!
Chờ đến lúc hắn hồi thần, chính chủ đã rời đi, chỉ để lại Đường Niệm cầm tấm vé số kia: "Thất thần làm gì? Tranh thủ thời gian đổi thưởng!" Khanh Khanh nhà hắn quả nhiên không phải mấy tiểu tiện nhân yêu diễm ngoài kia, căn bản không phải vì tiền nên mới ở cùng hắn! Năm trăm vạn nói quyên liền quyên, còn nhất định phải đến tay người ta, thanh cao như vậy nhưng hắn lúc trước lại hiểu lầm cô vì tiền nên mới đến với hắn, thật bẩn thỉu!
Văn Khanh không biết một hành động tiện tay của mình đã tẩy trắng hình tượng hám giàu trước đó của Bạch Văn Khanh, khiến Đường Niệm lau mắt mà nhìn cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận