Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!
Chương 9
Thời gian chậm rãi trôi qua, Mạc Dao mấy ngày nay có thể nói là xuân phong đắc ý. Nữ sinh xinh đẹp, đi đến nơi nào cũng được người khác đi theo, hưởng thụ ánh mắt kinh diễm của mọi người, rốt cuộc cũng có thể dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn mọi người. Nhưng dù vậy cô vẫn nhận thư tình đến mỏi tay, mỗi ngày đều kiếm không ít tiền, thậm chí ký hợp đồng với công ty quản lý chuẩn bị sang năm ra mắt. Thời gian này, cha cô cũng không xuất hiện.
Mỗi ngày trôi qua đều vô cùng tốt đẹp, làm cô cứ nghĩ mình đang ở trong một giấc mộng nào đó.
Duy nhất không được thuận lợi là mọi người trong nhóm đều không phát lì xì cho cô nữa, cô lấy đồ ăn ra đổi cũng không ai đồng ý, thậm chí cả đám còn trốn tránh cô. Điều này làm cho cô có cảm giác thật thất bại, tất cả mọi thứ cô đang có đều từ nhóm này mà ra, nếu mọi người trong nhóm không cho cô sự trợ giúp nào, vậy cô nên làm cái gì bây giờ?
Tuy nóng lòng, nhưng đối với mọi người trong nhóm cô lại không có biện pháp gì, chỉ có thể nhẫn nại tính tình coi mình là trung tâm vũ trụ, chờ có người vui sướng phát lì xì cho cô.
Đúng tiệc tối hôm Nguyên Đán, Mạc Dao không có cơ thể mềm dẻo, cũng không đi học khiêu vũ. Nhưng bởi vì cô có chút danh tiếng trên mạng, ở trong trường học nổi tiếng khắp nơi, thế là được mời lên hát một bài.
Không thể không nói, Mạc Dao có rất nhiều tài năng, tuy không qua đào tạo nhưng tiếng hát của cô vẫn làm say đắm lòng người.
Người đẹp giọng hát lại hay, tự nhiên làm nhiều người kinh ngạc, đến nam thần Đường Như Phong cũng tặng hoa cho cô.
Mạc Dao nhìn người trước mặt, thiếu niên ngượng ngùng với ánh mắt ái mộ, trong lòng cô không khỏi cười nhạo một tiếng. Xem đi, con người đều là động vật thị giác, trước kia cô yêu thầm Đường Như Phong nhiều năm, vì hắn mà nỗ lực học tập thi vào cùng trường cao trung, nhưng ánh mắt của hắn đều chưa dừng lại trên người cô. Hiện tại, cô trở nên xinh đẹp, hắn liền chủ động làm quen. Không thể không nói, nam nhân đều là người yêu bằng mắt.
Mạc Dao ném bó hoa vào thùng rác, không chút để ý nhìn Đường Như Phong.
"Xin lỗi, tôi không thích cậu."
Sắc mặt Đường Như Phong nháy mắt trở nên tái mét, đám người xung quanh kinh hãi muốn rớt tròng mắt.
Đường Như Phong bị từ chối! Nam thần bị Mạc Dao từ chối! Đây đúng thật là một tin tức nóng hổi.
Mặc kệ các bạn học sẽ thêm mắm dặm muối đem chuyện này truyền ra ngoài, cũng mặc kệ thể diện của Đường Như Phong bị chê cười đến mức không gượng dậy nổi, Mạc Dao chỉ lo rời đi, đem chuyện này ném ra sau đầu.
Có khoảng thời gian, cô luôn suy nghĩ nên làm như thế nào để lấy lòng mọi người trong nhóm, để bọn họ phát lì xì cho mình.
Tuy rằng giờ đã xinh đẹp, cũng khiến cho người khác kinh ngạc, hâm mộ và ghen ghét, so sánh với việc sinh hoạt trước và nay của cô đúng là nghiêng trời lệch đất, nhưng đâu ai ngại chuyện tốt nhiều đâu? Dáng vẻ xinh đẹp đã không còn thỏa mãn được cô nữa, cô muốn trở nên cường đại, hay là, tu luyện?
Mạc Dao: Hôm nay nhóm mình thật là vắng vẻ! Các đại thần đều đang bận rộn tu luyện hả?
Hoa Âm đại thần: Đúng vậy, bọn họ đều đang bế quan.
Mạc Dao: Có vẻ tu luyện rất thú vị, nếu tôi cũng có thể tu luyện thì tốt rồi.
Hoa Âm đương nhiên hiểu ý tứ của cô, không biết nên trả lời ra sao, do dự nhìn Mạc Dao.
Mạc Dao gợi ý: Hoa Âm đại thần dạy tôi tu luyện đi.
"Không phải là tôi không muốn dạy cho cô, mà bởi vì cô là người phàm trần, có năng lực thần kì hay không tạm thời tôi không nói. Nếu tôi chỉ giáo cho cô, thực chất mà nói sẽ phá tan sự cân bằng, vì vậy tuyệt đối không được phép." Thấy Mạc Dao chủ động làm rõ, Hoa Âm cũng thẳng thắn nói với cô.
Tu sĩ so ra không bằng tiên nhân, nhưng lại có được năng lực dời núi chuyển mây, hô mưa gọi gió, người trần chống lại bọn họ là điều không thể. Nói chung thế giới đột nhiên xuất người một người tu luyện. Họ giỏi hơn đám người phàm trần, tất nhiên nó sẽ phá tan sự cân bằng. Trời đất tuyệt đối không cho phép.
Cái thứ gọi là tu luyện, thực chất tất cả mọi người đều biết. Ban đầu bọn họ không biết Mạc Dao là người phàm trần cho nên dạy cô ta tu đạo, nghe nói linh khí thế giới của cô ta bị loãng nên cung cấp không ít đan dược để tu luyện. Mà lúc này đây, Văn Khanh ngay từ đầu đã nói cho họ Mạc Dao là người phàm, bọn họ tự biết cái gì nên và không nên làm.
Cũng bởi vậy, bọn họ gặp gỡ, giao du, qua lại với Mạc Dao vẫn giữ chút khoảng cách, ngay cả đan dược cũng không dám cho một cách tùy tiện. Thế nên lúc Mạc Dao nhắc đến đồ ăn, bọn họ tự động lảng tránh. Không phải vì đồ ăn của Mạc Dao quá tệ mà bởi vì 7 người sợ phải gánh vác hậu quả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận