Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 228


Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía hắn. Hứa Trản hỏi cô: "Trước đây, vì sao em lại muốn ra nước ngoài?"
"Quá đau khổ vì thất tình nên muốn thay đổi môi trường khác." Văn Khanh ung dung đáp.
"Em nói dối!" Hứa Trản lập tức phản biện. Hắn choàng đứng dậy nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu em thật sự đau khổ thì sao em lại muốn chia tay với anh chứ?"
Văn Khanh nhướn mày nói: "Anh thật sự muốn tôi nói lại lý do chia tay một lần nữa hả?"
Trong chốc lát, dáng vẻ kiêu ngạo của Hứa Trản bỗng trở nên chán nản. Hắn lúng ta lúng túng nói: "Không... Không..." Hắn không đối phó được người này rồi!
Văn Khanh khẽ mỉm cười. Ánh mắt cô chuyển sang cha của Sơ Nhị - Hạ Tấn Sinh, cô nói: "Còn anh? Anh có muốn nói gì không?"
Hạ Tấn Sinh lắc đầu. Thứ hắn muốn biết chắc gì cô đã nói, có hỏi cũng như không.
Văn Khanh lại chuyển sang Phương Tử Thanh, rồi lại hỏi đến Thẩm Nhược Sơ. Cả hai đều lắc đầu. Cuối cùng, cô đưa ánh mắt về phía cha của Sơ Ngũ - Bạc Hà.
Chưa đợi cô hỏi, Bạc Hà đã chủ động mở miệng hỏi cô: "Hỏi gì cũng được hả?"
Đợi Văn Khanh gật đầu xong, mặt của Bạc Hà tươi cười hỏi cô: "Tôi muốn biết lý do chia tay của bốn người bọn họ."
Hứa Trản, Hạ Tấn Sinh, Phương Tử Thanh và Thẩm Nhược Sơ: "....." ⊙▽⊙
Thật không biết xấu hổ! Bốn người trợn mắt nhìn Bạc Hà. Bạc Hà lại cười không nói nhìn Văn Khanh.
Văn Khanh cười nói: "Xin lỗi! Vấn đề này liên quan đến chuyện riêng tư của cá nhân tôi. Xin lỗi tôi không thể trả lời được!"
"Thực ra em không nói thì tôi cũng có thể đoán được." Bạc Hà quay đầu nói với Sơ Nhất: "Sơ Nhất! Con hãy đưa các em ra ngoài chơi một lát đi. Các cha và mẹ có chuyện phải nói."
Sơ Nhất không trả lời mà nhìn Văn Khanh một chút, đợi cô gật đầu mới đưa các em ra ngoài. Sau khi bọn trẻ đi khỏi đây, Bạc Hà quay về phía bốn người kia nói: "Vừa nãy, tôi nhìn thấy thái độ của Hứa Trản, trong lòng tôi có thể suy đoán được. Có lẽ lý do chia tay của chúng ta đều giống nhau. Tôi là quá mềm. Các cậu thì sao?"
Khi nói chuyện, vẻ mặt của hắn vô cùng ôn hoà. Khuôn mặt mang ý cười, không chút lúng túng. Chỉ riêng sự bình tĩnh này đã thắng bốn người bọn họ rất nhiều.
Bốn người do dự một lúc, cũng không giấu diếm nói:
Hứa Trản: "Nhanh."
Hạ Tấn Sinh: "Nhỏ."
Thẩm Nhược Sơ: "Ngắn."
Phương Tử Thanh: "Kỹ thuật không tốt."
Cho nên, bọn họ thật ra là cùng một series. Chủ đề của series gọi là Anh.Không.Được!
Năm người trao đổi xong, vẻ mặt có chút xấu hổ. Suy cho cùng nguyên nhân bị chia tay này thực sự làm cho người ta nói không lên lời. Tiêu hóa xong những lý do khác người này, hầu như mọi người đều cùng nhau quay đầu nhìn về phía Văn Khanh chờ cô giải thích. Lý do không đáng tin cậy như vậy mới nghe qua có vẻ cực kỳ ngượng ngùng, nhưng cũng khiến người ta phải cân nhắc.
Văn Khanh ngồi ngay ngắn ở phía trên, vững như núi Thái Sơn: "Cho nên tôi nói này! Kỹ thuật gì đó có thể luyện tập. Phần cứng không tốt thì thật sự không có cách chữa đâu."
Phương Tử Thanh chợt nói: "Còn tôi thì sao?"
Hắn là người duy nhất kỹ thuật có vấn đề.
Văn Khanh nhướn mày: "Tình một đêm thôi. Cũng chẳng đến mức chia tay."
Phương Tử Thanh bị nghẹn, hắn không muốn nói nữa!
Tất cả mọi chuyện đều đã rõ ràng. Mặc dù những lý do đó không phải quá mức cặn kẽ nhưng đúng là không có cách nào phản bác lại. Ai bảo người nào đó cứ nhất định phải so sánh bọn họ với tiểu thuyết không đúng sự thật kia chứa?
Bạc Hà hơi mỉm cười nói: "Tôi không quan tâm nguyên nhân do đâu khiến em nói lời chia tay. Con không phải mình em sinh ra. Trên người nó có chảy dòng m.á.u của tôi. Tôi là cha của nó. Tôi có quyền sống với nó. Cho nên, chúng ta kết hôn đi! Tâm tư của con gái tinh tế. Hoàn cảnh gia đình không hoàn chỉnh sẽ ảnh hưởng đến tâm lý phát triển của con. Con trai da dày thịt béo, nuôi thế nào chẳng được."
"Cũng không thể nói như vậy." Thẩm Nhược Sơ chậm rãi đặt ly nước xuống, khẽ cười nói:
"Con trai cũng cần phải có ba ba bên cạnh, nhất là khi bé còn nhỏ tuổi, ba ba là người không thể thiếu. Có thể những đứa khác đã trưởng thành, không cần thiết phải có ba ba, nhưng Sơ Tứ vẫn còn nhỏ, con nó cần tôi."
"Nực cười! Sơ Nhất mới bảy tuổi, sao lại không cần ba ba được chứ?" Hứa Trản cười nhạo một tiếng: "Anh việc gì phải nâng một cái giẫm một cái? Con trai tôi có cần ba ba hay không là do nó tự quyết định."
Hắn ngoảnh đầu nhìn Văn Khanh, ánh mắt có chút kì lạ:
"Khanh Khanh, nếu như em muốn chọn một người để kết hôn, vậy chọn anh đi. Mối tình đầu là đẹp nhất, tình yêu ngoài vườn trường thật sự không đủ thuần túy, hôn nhân sớm muộn gì cũng tan vỡ."
Phương Tử Thanh mở mắt, nghiêng đầu nhìn hắn:
"Mặt cậu có cảm thấy đau không vậy, nâng một cái giẫm một cái cơ đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận