Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 129


(*) Nương: mẹ.
Cha cô giống như cô, nhà có ba anh em, cha cô xếp thứ hai, vừa không phải con trai trưởng được ông nội xem trọng, vừa không phải con trai út được bà nội thương yêu, là người không được coi trọng nhất trong nhà. Mẹ cô lại sinh một hơi năm tiểu nha đầu, trong mắt ông bà nội trọng nam khinh nữ, địa vị của nhà họ không cần nghĩ cũng biết. Hết lần này tới lần khác người cha chất phác trung thực, mẹ mềm yếu nhu nhược, cả nhà làm trâu làm ngựa hầu hạ hai nhà chú bác, thiếu ăn thiếu ở đủ kiểu.
Kiếp trước, năm chị em nhà cô, chị cả chếc đói, chị hai bị gả cho một người góa vợ, em tư bị gả cho người cháu vừa ham tiền vừa lười của bác cả, lúc em năm được gả đi, sống rất tốt, nhưng lại bị bà nội đòi ba trăm đồng tiền sính lễ, một đời sống ở nhà chồng không ngóc đầu lên được. bản thân cô cũng không tốt gì, sợ bị bà nội bán, nên tự mình tìm một thanh niên trí thức, cái gì cũng không yêu cầu, lo lắng kết hôn chỉ vì muốn thoát khỏi ổ sói kia.
Nhưng mà, cô gả cho một kẻ không phải người. Giang Xuân Nghiêu có sức khỏe, tướng mạo lại thuộc hàng tốt nhất trong thôn, lúc kết hôn có rất nhiều tiểu cô nương hâm mộ cô, nhưng kết quả thì sao, sau khi Giang Xuân Nghiêu trở về thành phố thì bỏ rơi cô, khi đó cô còn mang thai. Vì thương tâm nên bị sảy thai, cơ thể còn bị tổn thương tới mức không thể có con lại. Trong thôn bị người người chỉ trỏ không ngóc đầu lên được, cuối cùng cũng không thoát khỏi cảnh bị bà nội bán đi.
Gia đình kia mua cô về làm dâu để nối dõi tông đường, sau khi phát hiện cô không thể sinh, kết quả của cô có thể tưởng tượng được. Bị hành hạ mấy năm, cuối cùng cô không chịu được trốn đi, nhặt ve chai sống qua ngày.
Lúc này, cô gặp lại Vương Đại Ny cùng thôn hồi trước, đối phương mặc âu phục đẹp đẽ, ngồi xe hơi nhỏ, phong cách tây vô cùng.
Về sau, cô thăm dò được, trước đây Vương Đại Ny làm hàng xóm với những xú lão cửu kia ở thôn Vương gia, được nhà họ nhận nuôi, lúc về thành phố đưa cô ấy đi theo sống một cuộc sống hạnh phúc...
Vương Thu Mai trong lòng xót xa vô hạn, đồng nhân bất đồng mệnh (*), sao cô lại không được may mắn như Vương Đại Ny chứ? Lúc trước cô so với Vương Đại Ny còn tốt hơn, ít nhất cô còn có cha có mẹ, đối phương lại bị đuổi ra khỏi nhà. May mắn, ông trời thương xót cô, cho cô sống lại một lần, lần này cô nhất định phải nắm chắc cơ hội thật tốt, chắc chắn sẽ không kém Vương Đại Ny!
(*) Đồng nhân bất đồng mệnh: ý nói cùng là người như nhau nhưng số phận lại khác nhau.
Văn Khanh cắt một chút cỏ rồi ném vào sọt tre, sau đó vươn vai duỗi người. Việc nhà nông thật không phải việc mà người bình thường có thể làm được, dù cô có tài cán gì đi chăng nữa cũng không tránh khỏi việc eo đau, đầu gối cũng đau, mệt chếc người rồi! Tuy rằng Văn Khanh có kí ức của Vương Đại Ni nên khá thuần thục mấy việc này nhưng cô không thể làm ngơ những đau đớn trên cơ thể được, cô quyết định chỉ làm một lát rồi dừng lại nghỉ ngơi.
Trái lại em cô là Vương Đại Xuyên vẫn luôn làm việc không ngừng nghỉ, bộ dáng cần mẫn lại nhanh nhẹn khiến người làm chị như cô không khỏi xấu hổ.
"Chị nghỉ chút đi, việc còn lại em làm cho!"
Đúng là một đứa em trai tốt! Đương nhiên, Văn Khanh cũng không có yếu đuối như vậy, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, cô cắn răng cắt thêm một khối cỏ. Sau đó hai chị em mỗi người cõng một sọt cỏ khô xuống núi.
Bọn họ cắt cỏ ở Nam Sơn nên khi trở về phải đi qua thôn, trên đường ngẫu nhiên gặp được người quen thì sẽ chào hỏi một tiếng. Khi đi qua nhà họ Vương thì vừa lúc ấy Lý thị đang đứng ở cửa, bà ta nhìn thấy chị em hai người thì hung tợn phỉ nhổ, mắng một câu: "Thằng nhãi ranh!" Sau đó "bang" một tiếng đóng cửa lại.
Xem ra bà ta đã học được một bài học. Mấy hôm trước Lý thị mang theo Vương Kim Quý tới cửa để đòi lại túi lương thực, đồng thời bắt Văn Khanh đền cái bàn bị c.h.é.m nát hôm trước nhưng bị cô cầm d.a.o phay đuổi theo khiến hai người chạy thục mạng, sợ đến mất mật. Văn Khanh cảm thấy nhà họ Vương trừ khi không muốn sống mới đến làm phiền chị em bọn họ.
Nhưng dù sao Đại Xuyên cũng chỉ là đứa trẻ sinh ra ở địa phương nhỏ, trong lòng ắt hẳn vẫn có chút mong đợi về tình cảm người thân nên khi nhìn thấy thái độ của Lý thị, hắn chắc chắn sẽ có chút đau lòng. Nhưng trẻ con thì mau quên, Văn Khanh nói đến chuyện cơm chiều để di dời sự chú ý của cậu nhóc, hai chị em một bên thảo luận bữa tối ăn cái gì, một bên nhanh chân bước vào nhà.
"Từ Cẩn Ngôn, cậu nhận lấy đi, tôi biết cuộc sống của mọi người không được tốt cho lắm, ăn không đủ no, đừng khách khí......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận