Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 241


Ngay sau khi Kiều An Nhiên chạy đi, Bạch Yến lại lần nữa nhận được tin nhắc từ Tử Thần.
"Chúc mừng các bạn, nhiệm vụ hoàn thành. Người nắm giữ được nhiều cổ phần nhất theo thứ tự là Bạch Yến, Thù Lẫm, An Hòa."
"Ván thứ ba: Thu mua tập đoàn An thị, có được tình cảm thật lòng của Kiều An Nhiên."
Thành tích lần này không hề khiến người ta bất ngờ, đã có chỗ phòng bị, An Hòa không chơi xấu được nữa nên là bị chèn ép một đầu.
Mà nhiệm vụ thu mua tập đoàn An thị lần này, cũng không khiến người ta giật mình, dù sao ngay từ đầu Tử Thần đã nói chỉ một người có thể sống sót, người còn sống kia tất nhiên chiếm được sản nghiệp của những người khác. Khiến người ta ngoài ý muốn chính là nhiệm vụ đằng sau, có được tình cảm thật lòng của Kiều An Nhiên, đây là ý gì?
Kiều Văn Khanh lúc trước vì trò chơi tình ái của bọn họ, không chịu nổi mới tự sát, hiện tại lại dùng phương pháp tương tự theo đuổi em gái cô, chỉ có kẻ ngốc mới không phát hiện ra hai chuyện này có liên quan với nhau.
Nhưng nhiệm vụ này lại khiến bọn họ hồ đồ, nếu người này muốn báo thù cho Kiều Văn Khanh, vì sao lại kéo em gái Kiều Văn Khanh xuống nước? Nhưng nếu không phải, tại sao lại trùng hợp để bọn họ chơi trò chơi tình ái với cô ta?
Khi Bạch Yên đuổi tới, Kiều An Nhiên còn chưa ra khỏi cửa lớn Kiều gia.
"Chờ một chút."
Kiều An Nhiên nghe hắn gọi, đột nhiên quay đầu, cơn giận còn sót lại trên mặt vẫn chưa hết: "Thế nào? Còn muốn dùng đống tiền dơ bẩn kia của anh sỉ nhục tôi hả?"
Nghe vậy, đáy lòng Bạch Yến co quắp lại, trên mặt lại hết sức chân thành nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi là tôi nói sai, tôi xin lỗi cô."
Kiều An Nhiên không ngờ hắn đuổi theo để nói xin lỗi, cô không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
"Tôi không hề xem thường, càng không có ý dùng tiền sỉ nhục cô. Số tiền đó vốn nên thuộc về cô, tôi đã từng làm việc có lỗi với Văn Khanh, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy hổ thẹn với cô ấy, rất muốn giúp đỡ người nhà của cô ấy. Sự xuất hiện của cô chính là cho tôi một cơ hội, tôi chỉ muốn giúp cô, không có ý gì khác."
Bạch Yến nói vô cùng chân thành, đôi mắt đẹp đẽ rũ xuống, trong mắt thoáng có sự đau đớn, tự trách, áy náy, muôn vàn cảm xúc vừa khéo để Kiều An Nhiên nhìn thấy. Kiều An Nhiên không chút nghi ngờ, vẻ mặt cũng trở nên hiền lành hơn, cô đương nhiên biết hắn nói việc kia là việc gì. Mặc dù sau khi biết sự thật cô vô cùng hận những người này, nhưng bây giờ nhìn thấy Bạch Yến ăn năn tự trách, cô lại có chút mềm lòng. Khi đó bọn họ cũng chỉ là thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, tuy nói là gây nên tội nhưng tuổi nhỏ như vậy đã phải gánh vác một mạng người, chắc hẳn nội tâm cũng áp lực lắm đúng không?
"Không cần, mặc kệ anh áy náy thế nào, bồi thường ra sao, người chếc cũng không thể sống lại, có nhiều tiền đi nữa cũng không thể mua lại tính mạng của chị tôi. Tôi không hy vọng nhà chúng tôi sống dựa vào tiền bán mạng của chị ấy, số tiền thiếu anh tôi nhất định sẽ tích góp trả lại cho anh."
Bạch Yến dường như bất đắc dĩ nói: "Cô thế này khiến tôi không biết nên làm thế nào mới tốt. Như vậy đi, không phải vừa rồi cô nói muốn giúp tôi làm việc sao? Đúng lúc trợ lý của tôi xin nghỉ, cô tới giúp tôi một thời gian ngắn, thế nào?"
Kiều An Nhiên hơi do dự, như thế thì cô sẽ không cần vì món nợ kếch xù mà phát sầu. Suy nghĩ đắn đo một chút, Kiều An Nhiên gật đầu đáp ứng: "Được."
Bạch Yến lúc này mới thở dài một hơi, nhẹ nhõm mỉm cười: "Thế thì tốt quá rồi."
Nên như thế, hắn giữ người ngay bên cạnh mình, giữ cô ở lại Bạch gia, Thù Lẫm ngay cả người còn chả thấy được, làm sao mà có thể giành được tình cảm của cô ta? Còn hắn với Kiều An Nhiên sớm chiều ở chung, lâu ngày sinh tình chẳng phải được một công đôi việc hay sao?
Không thể không nói, cái chiêu rút củi dưới đáy nồi này dùng vô cùng tốt. Thù Lẫm liên tiếp nửa tháng cũng không tìm được Kiều An Nhiên, hắn liền biết Bạch Yến đã nhanh chân đến trước.
Tình thế hiện giờ không ổn một chút nào, trên phương diện làm ăn hắn đã không sánh bằng Bạch Yến, không thể để phương diện tình cảm cũng bị hắn đè một đầu được.
Thế là, Thù Lẫm xem xét một cơ hội ngả bài với Kiều An Nhiên.
"Muốn biết vì sao cậu ta đối tốt với cô không?" Thù Lẫm chậm rãi khoan thai thưởng thức cà phê, đến khi Kiều An Nhiên mất hết kiên nhẫn mới ung dung mở miệng.
Kiều An Nhiên sững sờ, ngừng động tác cầm ví chuẩn bị rời đi, theo bản năng hỏi: "Vì sao?"
Trong khoảng thời gian này đúng là Bạch Yến đối với cô rất tốt, hỏi han ân cần, quan tâm chu đáo. Đồ ăn cô thích chỉ cần nhắc qua một lần là hắn nhớ rõ, mỗi ngày dặn dò người giúp việc nấu cho cô ăn, đôi khi còn tự mình xuống bếp. Cô thích nhãn hiệu nào cũng nhớ trong lòng, hôm qua còn tặng hẳn một bộ váy mà cô đã ngắm rất lâu ở cửa hàng nhưng vì tiếc tiền nên không mua. Cho dù cô đang làm gì, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy bóng dáng dịu dàng của hắn, giống như luôn một mực đứng ở đằng sau dõi theo cô...
Bạn cần đăng nhập để bình luận