Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 124


Văn Khanh sờ đầu hắn, không nói gì.
Chị em hai người quét dọn sạch sẽ căn phòng, rửa nồi niêu xoong chảo trong bếp, đổ đầy lu nước, sau đó đi ra sau núi nhặt thêm ít củi khô. Làm xong mấy thứ này, trời cũng đã tối.
"Những người đó sắp trở về rồi, nhớ kỹ lời chị nói!" Văn Khanh dặn dò.
"Em nhớ rồi."
Văn Khanh xa xa nhìn thấy vài người đi vào chuồng bò, một lát sau, bọn họ mang theo một túi đồ bước tới nơi này.
"Từ lão, ông bị bệnh thì ở nhà nghỉ ngơi là được. Lát nữa nấu cơm xong Cẩn Ngôn sẽ bưng một phần lên cho ông!"
"Không đáng ngại, đi hai bước cho khỏe người chứ nằm mãi trên giường chán lắm."
Giọng nói từ xa tới gần, tiếng bước chân càng ngày càng gần, đối phương tổng cộng có bốn người, hai ông lão và một thanh niên, một thiếu niên. Bốn người nhìn thấy hai chị em Văn Khanh đều vô cùng sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới nơi này sẽ có người.
Văn Khanh không nói gì, Vương Đại Xuyên tiến lên một bước mở lời chào hỏi: "Gia gia, thúc thúc, về sau cháu và chị gái sẽ ở đây, quấy rầy mọi người rồi."
Người trong thôn thấy bọn họ không một ai có vẻ mặt hòa khí, đột nhiên lại có một đứa trẻ đến làm quen, điều này khiến Từ Kiến Quốc cảm thấy rất ngoài ý muốn, trong lòng có chút ấm áp, cười nói: "Là chúng tôi quấy rầy mới đúng, trưởng thôn phân gian phòng này cho hai người, chúng tôi lại không biết nên đã tự tiện sử dụng phòng bếp. Chúng tôi lập tức thu dọn đồ rời đi."
Vương Đại Xuyên vội vàng nói:"Không cần không cần, mọi người cứ dùng đi ạ. Nơi này cũng chỉ có cháu với chị gái, sợ sẽ gây phiền hà cho mọi người..." Vương Đại Xuyên gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Gia gia, thật ngại quá, hôm nay phải mượn nồi của mọi người."
Từ Kiến Quốc xua xua tay: "Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, cậu cứ dùng đi."
"Cảm ơn gia gia."
Bọn họ nói chuyện, Văn Khanh đứng ở một bên nhìn, âm thầm phân tích thân phận của mấy người này.
Lão nhân sắc mặt ửng hồng, môi khô nứt, trên người tràn ngập hơi thở quân nhân chính là Từ Kiến Quốc. Thanh niên đeo mắt kính, lịch sự văn nhã là con của ông, tên là Từ Niệm Sinh. Còn thiếu niên tuấn tú là Từ Cẩn Ngôn - con trai của Từ Niệm Sinh.
Lão nhân nho nhã còn lại tên Hạ Cung, trước kia là một vị bác sĩ.
Từ gia cũng không giống các gia tộc khác, dù bây giờ bị mang danh là xú lão cửu nhưng sau lưng vẫn có một chút thế lực. Nếu không cũng sẽ không bị đưa tới nơi này. Địa hình Vương gia thôn vô cùng hiểm trở, chung quanh toàn là núi cao, chỉ có một con đường nhỏ đi ra bên ngoài. Muốn tới thôn gần nhất cũng phải đi mất 2 canh giờ, nhưng trong niên đại không yên bình này thì đây chính là một nơi an toàn tuyệt đối!
Ngoại trừ mấy người trong thôn tránh họ như tránh tà, mỗi ngày làm việc nặng nhọc, ăn không đủ no ra thì không có gì là không ổn cả, coi như đã tốt hơn nhiều người rồi.
Mấy người nói với nhau vài câu, Vương Đại Xuyên đi theo Văn Khanh vào phòng, mời đám người Từ Kiến Quốc ở lại ăn cơm.
Sau khi bọn họ cơm nước no say trở về nhà, Hạ Cung không khỏi cảm thán: "Hai chị em nhà này rất thú vị."
Từ Kiến Quốc nói: "Niệm Sinh, mai cháu hỏi han một chút vì sao chị em nhà họ lại dọn tới nơi này."
"Vâng."
Buổi sáng ngày hôm sau, Văn Khanh nhân lúc Đại Xuyên còn chưa tỉnh, lặng lẽ rời giường đi ra sau núi, đi một vòng xung quanh rồi lấy ra từ trong bàn tay vàng một con thỏ cùng một con gà, còn cố ý chọn màu lông giống gà rừng với thỏ hoang nhất.
Văn Khanh xách chúng nó về nhà, Đại Xuyên vừa lúc tỉnh, cô quơ quơ trước mặt hắn: "Đại Xuyên, chúng ta có thịt để ăn rồi!"
Đại Xuyên nhìn thứ trong tay cô, lập tức giật bắt người đứng dậy: "Chị lấy ở đâu ra vậy?"
"Bắt ở sau núi, lát ăn cơm xong chúng ta đi tìm xem, nói không chừng vẫn còn."
Đại Xuyên gật đầu như gà con mổ thóc, trong đầu hắn hiện giờ chỉ nghĩ tới thịt, không còn nghĩ thêm được điều gì nữa.
Chị em hai người, một người nhóm lửa, một người nấu thịt, rất nhanh mùi hương bay ra khắp nơi, cũng may là nơi này cách thôn khá xa nên không một ai ngửi được.
Sau khi ăn xong thịt gà hầm, Văn Khanh đưa Vương Đại Xuyên ra sau núi.
Bốn bề xung quanh Vương gia thôn toàn là núi, người trong thôn thường xuyên lên núi kiếm cơm. Đầu năm nay, ăn không đủ no là chuyện bình thường, đói đến mức mọi người chỉ thiếu chưa gặm hết cây cỏ ở đây thôi, bởi vậy gần như những gì có trên núi đều bị vét hết sạch.
Vương Đại Xuyên cảm thấy buổi sáng chị gái có thể bắt được hai con vật kia là quá may mắn rồi, bây giờ chắc sẽ không gặp may như thế nữa đâu. Nhưng khi bọn họ vừa lên núi đã thấy một con thỏ mập mạp, còn hơi ngốc, thấy người tới cũng không chạy, Vương Đại Xuyên phốc một cái đã bắt được.
Vương Đại Xuyên hưng phấn ôm con thỏ: "Chị, em bắt được một con thỏ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận