Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!
Chương 106
"Là vì Man tộc ạ?"
"Ừ" Vệ Đông Dương gật gật đầu: "Trận tuyết năm nay quá lớn, trên thảo nguyên hẳn là có không ít dê bò chếc rét. Không có đồ ăn, lũ mọi rợ chắc chắn sẽ tới Đại Chiêu cướp đoạt lương thực."
Văn Khanh như đang suy nghĩ điều gì đó. Trận chiến này chắc hẳn chính là thời điểm Vệ Đông Dương bị vu oan cấu kết với giặc bán nước trong nguyên tác.
Vệ gia toàn những người một lòng vì nước, muốn lật đổ bọn họ không phải chuyện dễ dàng gì, cho dù nam chính muốn giếc bọn họ để diệt khẩu, tân đế lại mơ ước có được binh quyền của Vệ gia, hai phe đều muốn tiêu diệt bọn họ nhưng cũng phải có cớ để vịn vào mới được.
Vì vậy, trận chiến này của Vệ Đông Dương đã bị người ta lôi ra mổ xẻ.
Trong nguyên tác, Vệ Đông Dương dẫn binh tới canh giữ biên quan. Tuy rằng đã đến trước thời điểm Man tộc tiến hành xâm phạm, nhưng bởi xuyên suốt trận chiến tuyết vẫn rơi không ngừng, thời tiết vô cùng tồi tệ, binh lính của Đại Chiêu hoàn toàn không thích ứng được khí hậu khắc nghiệt này. Nhưng đối với Man tộc mà nói, việc này sớm đã trở thành thói quen. Bởi vậy tuy rằng đã chuẩn bị trước, nhưng binh lính Đại Chiêu vẫn đánh hết sức khó khăn, thậm chí bị Man tộc cướp mất một thành.
Cuối cùng, nhờ Vệ Đông Dương liều chếc mang theo một đội quân tinh nhuệ lẩn vào giữa quân địch, lấy được đầu của thủ lĩnh mới khiến cho bọn chúng lui binh.
Nhưng, chính việc Vệ Đông Dương mạo hiểm tính mạng để bức lui quân địch lại trở thành chứng cứ chứng minh rằng hắn thông đồng với địch bán nước.
Chẳng qua chỉ vì mấy phong thư giả mạo giữa Vệ Đông Dương và tân thủ lĩnh mà hắn bị gắn vào tội danh thông đồng với địch bán nước. Sau đó, cả một gia tộc lớn bị tịch thu tài sản, một trăm mấy con người bị c.h.é.m đầu. Mà tất cả chuyện này, đều chỉ vì một lý do duy nhất: Vệ Văn Khanh phát hiện ra bí mật của nữ chính, nữ chính hoảng hốt lo sợ, sau đó nam chính vì tức giận mà ra tay.
Ha ha.
Văn Khanh cảm thấy loại nam chính này chắc chắn là mắc bệnh xà tinh, cố chấp điên cuồng, mất hết nhân tính! Chẳng qua là nam chính nên hắn làm gì cũng lý lẽ riêng của bản thân.
Nam chính mồ côi mẹ từ nhỏ, cha chẳng những không yêu thương còn cưới mẹ kế về cho hắn. Mẹ kế đối xử với hắn không tốt, khẩu phật tâm xà, luôn muốn giếc chếc hắn. Vì thế hắn dần dần hắc hóa, ai cũng không tin tưởng, làm việc nhất định phải nhổ cỏ tận gốc...... Hắn thật sự quá đáng thương, cả thế giới đều có lỗi với hắn, hắn đáng thương như vậy nên làm gì cũng đúng!
Đậu má nó!
Văn Khanh vừa nhớ tới tên này được tẩy trắng như thế nào trong nguyên tác, nhịn không được chỉ muốn băm hắn ra thành trăm mảnh ngay lập tức! Cũng may, thời khắc này cũng không còn xa nữa!
Ngày mười sáu tháng mười một, tết vạn thọ, đây cũng là sinh nhật ba mươi lăm tuổi của Nguyên Xương đế. Tháng trước có một trận tuyết lớn, Nguyên Xương đế vốn định hủy bỏ thọ yến lần này nhưng Lễ bộ đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước, thọ lễ từ các nơi cũng đã được vận chuyển về kinh thành trước khi có trận tuyết này. Thế nên thọ yến không phải nói hủy là có thể hủy được.
Sáng sớm, sau khi Văn Khanh chuẩn bị sẵn sàng, nàng lập tức đi gặp mặt Triệu Oản. Thỉnh thoảng hoàng đế cữu cữu lại gọi nàng vào cung ở, lần này ở trong cung đến nửa tháng, thế là hoàng hậu dứt khoát bảo nàng ở lại qua Tết vạn thọ.
Hoàng hậu Vương thị rất thích Văn Khanh vì nghe nói Văn Khanh có dáng dấp giống nữ nhi mới nửa tuổi đã chếc non của nàng. Nàng thương yêu Văn Khanh như con gái ruột của mình, thật sự không kém Nguyên Xương đế là bao.
Không thể không nói, số mệnh của Vệ Văn Khanh cực kì tốt, trên có hai đại nhân vật sủng ái, dưới có cha mẹ, tổ phụ, bá phụ, bá mẫu cùng mấy vị đường ca thương yêu, nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ một đời vinh sủng, chỉ là đáng tiếc...
Thọ yến bắt đầu vào giữa trưa, tuy nam nữ ngồi tách nhau ra nhưng cũng không cố ý tránh mặt, vì vậy, Văn Khanh liếc mắt một cái đã trông thấy thế tử của Hoài Nam Vương - Triệu Yến ở phía đối diện. Có thể làm nam chính, khuôn mặt của hắn chắc chắn không tầm thường, chẳng qua khuôn mặt đẹp trai kia giờ phút này đang căng thẳng, thần sắc lạnh lùng, một bộ người sống chớ lại gần.
Dường như phát hiện có người đang dò xét, hắn giương mắt nhìn lại, ánh mắt sắc bén như kiếm b.ắ.n ra. Chắc chắn Văn Khanh sẽ không để người ta phát hiện ra dễ dàng như vậy. Nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt trước khi hắn kịp phát hiện, rồi đàng hoàng tám chuyện cùng với mẫu thân.
Triệu Yến liếc nhìn một vòng cũng không tìm được người nhìn trộm hắn, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên người của Hoài Nam Vương phi Thôi thị. Trong mắt hắn hiện lên tia sáng tối tăm, bàn tay trong ống tay áo rộng thùng thình không nhịn được nắm lại thành quyền. Đáng hận! Nữ nhân này đã hại chếc mẫu thân, hiện tại lại còn muốn xuống tay với hắn! Phụ thân đối với việc này mặc kệ không hỏi, trong lòng ông ta chưa từng coi hắn là con trai, tiện chủng mà nữ nhân kia sinh ra mới là bảo bối trong lòng ông!
Bạn cần đăng nhập để bình luận