Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 181


Nửa tháng sau, thư sinh chếc ở trên chiến trường, một khắc kia, Thẩm Văn Khanh đột nhiên nhớ tới những lời của đám quân lính từng nói: "Nếu là đến chếc còn không được hưởng qua tư vị nữ nhân, vậy thì có bao nhiêu túng quẫn chứ......!"
Đúng là rất đáng thương đó, vẫn là một tên xử nam mà, tại sao lại chếc sớm như vậy?
Trong lúc hoảng hốt, Thẩm Văn Khanh bỗng đi tới một mảnh tiên địa, có một người hỏi nàng, còn có tâm nguyện gì chưa làm xong hay không. Thẩm Văn Khanh chợt nhớ tới, thời điểm lúc người thư sinh ấy kể về mẫu thân về muội muội của hắn, ánh mắt kia rất sáng, như chứa đựng cả bầu trời sao.
Nàng nói: "Ta muốn hắn sống, hắn không nên chếc, người tốt hẳn phải có hảo báo......"
Sau khi Văn Khanh lựa chọn cốt truyện đồng tử đồng bào, hệ thống bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ thứ nhất ——『 Rời khỏi phủ Thượng Thư, đi đến biên quan』Phần thưởng là nữ giả nam trang trăm phần trăm.
Nhiệm vụ này nhìn qua có vẻ rất đơn giản, nhưng để làm được lại không dễ dàng. Không nói bây giờ nàng là nhị tiểu thư được nuông chiều của Thẩm phủ, cho dù là gia đình nghèo khổ cũng không có chuyện để một nữ nhân đi tòng quân.
Không còn cách nào khác, cuối cùng Văn Khanh vẫn chọn phương thức đơn giản thô bạo nhất —— rời nhà trốn đi. Chẳng qua đây cũng chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ, không phải đến đường cùng nàng cũng không nghĩ đến cách này.
Mấy ngày nay Thẩm Văn Xu cực kì an tĩnh, tuy rằng việc giám thị Văn Khanh và Lý thị A Phiêu chỉ tăng chứ không giảm, nhưng cũng không thấy nàng ta làm ra việc gì xấu. Văn Khanh chỉ mong nàng ta có thể tự mình suy nghĩ cẩn thận, đừng rúc đầu vào sừng trâu.
Hôm nay, sáng sớm Văn Khanh tới chính phòng để thỉnh an, nghe thấy bên trong Thẩm Văn Xu và Lý thị đang nói chuyện: "...... Việc lần trước, tuy rằng mẫu thân và tổ mẫu không trách Xu Nhi, nhưng sau khi trở về Xu Nhi vẫn luôn tự trách không yên. Mẫu thân nhân từ Xu Nhi lại càng không thể yên lòng, làm sai thì phải chuộc lỗi bởi vậy con muốn đi Quảng Âm Tự ở vài ngày, tĩnh tâm suy nghĩ cũng như cầu phúc cho tổ mẫu và mẫu thân."
Văn Khanh nhướng mày, đây chắc là thời điểm nam chủ xuất hiện trong nguyên tác phải không? Trong mỗi một quyển tiểu thuyết nữ cường báo thù, đều có một nam chủ siêu cấp mạnh mẽ, hắn xuất quỷ nhập thần, thủ đoạn khó lường, cho dù thân phận bề ngoài có như thế nào nhưng bên trong hắn nhất định có một thế lực ngầm cực to lớn. Rõ ràng có thể một tay che trời nhưng vẫn xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như là bị thương hoặc bị truy sát, sau đó được nữ chủ cứu.
Thẩm Văn Xu cũng không ngoại lệ, nam chủ Lăng Thiên Tứ bị trọng thương, bị truy sát, kiệt sức, tuỳ tiện chạy cũng rơi xuống sân của nàng ta. Còn thuận tiện nhìn thấy nàng ta đang tắm gội, da thịt như tuyết, dung mạo khuynh thành, khác với những nữ tử khác, khi gặp phải chuyện này ai cũng kinh hoàng thất thố chỉ có nàng vẫn bình tĩnh làm Lăng Thiên Tứ cảm thấy nàng ta rất đặc biệt......
Tuy rằng không biết trong đầu Thẩm Văn Xu nghĩ gì mà một nữ tử khuê các lại để cho một nam nhân xa lạ ở trong phòng của nàng, nhưng nếu là tô sảng tiểu thuyết thì không cần quan tâm đến logic làm gì, nghiêm túc ngươi liền thua. Văn Khanh biết Thẩm Văn Xu dâng hương là giả, đưa nam chủ ra khỏi thành mới là thật, bởi vì cửa thành lấy lí do truy bắt đào phạm đã giới nghiêm.
Lý thị cũng biết hôm nay cửa thành không yên ổn nên nhíu mày nói: "Con có tâm là tốt rồi, bây giờ đang vào đông, ra cửa không tiện, an tâm ở nhà đi."
Thẩm Văn Xu nóng nảy, không thể ra ngoài thì người kia làm sao bây giờ? Chỗ của nàng không có thuốc trị thương, vết thương không được chữa trị trong thời gian dài làm sao được? Huống hồ để một nam nhân ở trong khuê phòng của nàng cũng không phải cách hay. Nàng đang muốn nói tiếp thì ngoài cửa truyền đến tiếng cười khẽ: "Mẫu thân nơi này thật náo nhiệt." Là Văn Khanh vén mành đi vào.
Nàng đi vào tuỳ ý hành lễ, sau đó dán lên ngươi Lý thị động tác mười phần tự nhiên. Lý thị vừa thấy nàng chân mày giãn ra, oán trách nói: "Quy củ của con đâu? Đến hành lễ cũng không làm được hả?"
Văn Khanh thuận miệng nói: "Quy củ của ta nương còn không biết sao? Hôm nay trộm lười một lần, không có lần sau nữa."
"Những lời cần nói ngươi cũng đã nói rồi, nương còn biết nói gì nữa?"
Nhìn thấy hai mẹ con này vui đùa không coi ai ra gì khiến cho Thẩm Văn Xu hụt hẫng. Thù hận đời trước vẫn không thể tiêu tan, kẻ thù ở trước mặt nhưng nàng không thể không khom lưng cúi đầu chỉ vì có việc muốn cầu người.
Văn Khanh giống như lơ đãng nói: "Tỷ tỷ muốn đi Quảng Âm Tự? Để hôm khác đi, ta nghe nói cửa thành không yên ổn đâu."
Thẩm Văn Xu căng thẳng, tay nắm chặt khăn hơn một chút, tươi cười một cách miễn cưỡng: "Tỷ tỷ là một nữ nhi gia chỉ là ra ngoài dâng hương thôi, quan trọng gì đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận