Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!
Chương 222
Cuộc sống sinh hoạt chung trong ba ngày tràn ngập tiếng cười, mấy đứa bé trong lúc lơ đãng luôn mang lại thật nhiều ấm áp cho bọn hắn. Nhưng bữa tiệc nào cũng có lúc tàn. Vào buổi sáng ngày thứ ba, trong không khí có chút buồn rầu khó nói, bởi vì mỗi người đều biết hôm nay bọn họ sẽ phải chia tay.
Nhiệm vụ cuối cùng là năm người cùng hợp tác làm một bữa cơm đoàn viên.
Vì vậy mấy người liền bắt đầu bận rộn, mỗi người đều làm món sở trường của mình với chủ bếp là Thẩm Nhược Sơ và phụ bếp là Hạ Tấn Sinh, tay nghề của hai người này không tệ. Ngay cả Phương Tử Thanh mắc bệnh ung thư lười thời kỳ cuối cũng cống hiện một món trứng xào cà chua - món này hắn cố ý học sau khi bị dân mạng trách móc là cho một đứa trẻ ăn mì tôm.
Đủ loại đồ ăn được bưng lên đặt trên bàn, sau đó nhóm ba ba mang theo bọn nhỏ ngồi quây quần với nhau, vừa ăn vừa trao đổi những kinh nghiệm mà bọn hắn đạt được trong thời gian chăm sóc trẻ nhỏ.
Thật ra cũng không phải kinh nghiệm gì vì mấy đứa bé đều rất ngoan và không cần phải bận tâm nhiều, chúng không hề hư một chút nào. Năm người nhao nhao tỏ vẻ nếu như trẻ con đều như thế này thì bọn hắn sinh một đội bóng cũng được!
Bởi vì nơi để dùng cơm không đủ lớn, không thể chứa nổi năm cặp cha con cùng với vô số máy quay nên bọn họ đành phải ăn cơm ở phòng khách. Bởi vì trong phòng khách có TV nên trước khi ăn cơm Sơ Tứ và Sơ Ngũ đều ngồi xem hoạt hình, ngay cả lúc ăn cơm cũng không tắt, tuy nhiên lúc này TV lại chiếu đến tin tức của giới truyền thông.
"...Vào buổi sáng hôm nay Forbes vừa mới công bố danh sách những người giàu có nhất thế giới. Cô Văn Khanh đến từ Hoa Quốc chiếm vị trí đứng đầu với 960 tỷ đô la Mỹ, đây là người giàu nhất thế giới đầu tiên của Hoa Quốc cũng là nữ doanh nhân đầu tiên trong lịch sử đạt được vị trí này..."
Ống kính vừa chuyển liền xuất hiện tư liệu về nữ tỉ phú này, bên cạnh một đoạn giới thiệu dài ngoằng bằng tiếng Anh là ảnh của cô.
Cho dù thời gian trôi qua như thoi đưa nhưng những người đàn ông ngồi ở đây chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra người trên tấm ảnh, người mà cho dù có hóa thành tro thì bọn họ vẫn nhận ra được. Trong nháy mắt, nỗi sợ hãi ba chữ "không thích hợp" lại xuất hiện trong đầu.
"Quá ngắn!"
"Quá nhỏ!"
"Yếu sinh lý!"
"Quá mềm!"
"Kỹ thuật kém!"
Nói tóm lại chính là_
Anh không được!
Tất cả năm người Bạc Hà hoặc mang vẻ mặt phức tạp khó có thể diễn tả được thành lời hoặc đang rơi vào trong hồi ức vừa yêu vừa hận. Phương Tử Thanh lại hận nghiến răng nghiến lợi, người con gái kia đã từng cho rằng hắn là trai bao, lại còn nói hắn kĩ thuật kém. Nhưng không thể phủ nhận rằng hắn vừa gặp cô đã rung động, nhất kiến chung tình với cô, nếu không thì những năm qua tại sao hắn luôn nhớ mãi không quên chứ? Chỉ đến khi hắn bị Tô Lạp trêu chọc mới dần thoát khỏi ảm ảnh về cô. Mà bây giờ lại nhìn thấy kẻ đầu sỏ gây tội này, tất cả những tình cảm hắn giấu kín dưới đáy lòng lại trỗi dậy, trào dâng lên một lần nữa.
Ngay vào lúc năm người vừa khiếp sợ vừa phức tạp thì Sơ Ngũ lại vui vẻ chỉ vào người trên TV nói: "Là mẹ!"
Chỉ hai chữ ngắn ngủi thôi nhưng lại giống như một đạo sấm sét giữa trời quang bổ thẳng vào đầu năm người. Bọn họ giống như bị ấn nút tạm dừng, đầu óc đã không thể nghĩ gì nữa, chỉ có thể cứng ngắc xoay đầu lại từng chút từng chút.
Bạc Hà chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ để mình không có biểu hiện gì kì lạ, hỏi bé một cách ôn nhu: "Tiểu Ngũ, con vừa nói cái gì?"
Sơ Ngũ vui vẻ nói: "Ba ba, là mẹ!" Bé lại chỉ vào ảnh Văn Khanh còn chưa biến mất trên TV lặp lại một câu: "Kia là mẹ!"
Trong đầu Bạc Hà rất nhanh hiện lên một hình ảnh, dường như đang tua lại ký ức, cuối cùng hình ảnh dừng lại vào một đêm kia, hắn triền miên cùng cô gái mà hắn thích và cũng bởi vì quá tuyệt vời nên hắn vẫn luôn nhớ kỹ ngày hôm đó...
Ngay khi tiết mục bắt đầu hắn đã hỏi qua ngày sinh của Sơ Ngũ, hai tuổi lẻ ba tháng, nếu lùi về trước 275 ngày thì vừa lúc chính là vào một đêm kia...
Bạc Hà sợ ngây ngây người vì suy đoán của mình, không dám tin nhìn ảnh chụp trên TV rồi lại cúi đầu nhìn bé con mềm nhũn bên cạnh, bé con cười ngọt ngào khiến trái tim của Bạc Hà thoáng chốc đã bị hòa tan.
Đây thực sự là... quá tốt rồi! Ước mơ trở thành sự thật, Sơ Ngũ trở thành con gái ruột của hắn! Không còn chuyện nào kinh ngạc và vui vẻ hơn chuyện này! Cô gái hắn thích sau một đêm triền miên đã sinh ra con của bọn họ, mặc kệ cô đưa ra lý do gì thì bé con cũng là con của hắn, vậy là đủ rồi!
Ánh mắt của Bạc Hà càng ngày càng trở nên sáng rực, giống như chứa đựng cả trời sao khiến cho người khác không dám nhìn thẳng. Hắn ôm chặt con gái yêu vào lòng, thế nào cũng không chịu buông tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận