Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 3


Văn Khanh nhìn thấy một đống đan dược trong [Lì xì của tôi], cũng không cảm thấy hứng thú. Cô đã đi qua không ít vị diện nên khi đối mặt với loại chuyện thần kỳ này, cô bình tĩnh đến đáng sợ.
【 Tử Thần 】: Cảm ơn mọi người, về sau có yêu cầu gì có thể nói với ta. @ Thanh Nguyên đạo quân có thể trao quyền admin cho ta được không? ( ̄▽ ̄)
Văn Khanh mặt không biểu tình bán manh, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.
『 Thanh Nguyên đạo quân nhường quyền admin cho bạn. 』
【 Thanh Nguyên đạo quân 】: Cầm đi cầm đi, mấy tên trứng thối trong nhóm này quá khó quản lí, còn luôn bắt nạt trưởng nhóm, lão đạo không muốn làm từ lâu rồi! Nhưng mà, tiểu muội có thể cho lão đạo một lì xì nữa được không?
【 Tử Thần 】: Cảm ơn đạo quân, nhận lấy này.
『 Thanh Nguyên đạo quân đã đoạt lì xì của bạn. 』
【 Tiêu Dao Tử 】: Thanh Nguyên không biết xấu hổ!
【 Thiều Quang ma tôn 】: Thanh Nguyên không biết xấu hổ!
......
Chức Admin tới tay, đáy lòng Văn Khanh hưng phấn tột độ. Làm admin cô mới có thể nguyền rủa người chỉ định được! Văn Khanh nhịn không được l.i.ế.m liếm môi, gấp không chờ nổi muốn Mạc Dao mau chóng gia nhập.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, người phụ nữ có vài nét tương tự như Quý Văn Khanh đi đến: "Khanh Khanh, chưa dậy nữa hả? Ngày hôm qua lại ngủ muộn đúng không? Sắp bắt đầu khai giảng rồi, không thể thức đêm giống như nghỉ hè được."
Đây là mẹ Quý Văn Khanh. Ở thời điểm bà đẩy cửa, Văn Khanh đã thu hồi biểu tình trên mặt, ngoan ngoãn gật đầu, nói:
"Dạ, con sẽ chú ý."
Mẹ Quý rất ngạc nhiên.
"Hôm nay tại sao lại nghe lời như vậy?"
Văn Khanh cười cười, không nói chuyện, xoay người bước phòng tắm rửa mặt.
Ăn xong cơm sáng, cha Quý mẹ Quý đi làm. Văn Khanh không có việc gì để làm, cầm ví tiền ra cửa. Cô muốn đào một cái hố chờ Mạc Dao nhảy trước khi cô ta gia nhập nhóm!
Văn Khanh mang theo ví tiền chọn một nhà hàng danh tiếng. Cô ngồi xem menu, gọi mỗi thứ một phần, sau đó lại lấy thêm vài món rồi kêu phục vụ đóng gói lại.
Đồ ăn mang lên cô cũng không đụng đũa mà bỏ hết mọi thứ vào trong không gian phát cho đám yêu ma quỷ quái kia.
[ Thanh nguyên đạo quân đoạt cánh gà mật ong của bạn. ]
[ Tiêu Dao Tử đoạt phật khiêu tường của bạn.]
[ Thiều Quang ma tôn đoạt thịt Đông Pha của bạn. ]
......
[ Thanh Nguyên đạo quân ] : Tiểu muội đây là gì vậy? Nhìn qua có vẻ rất ngon, ăn vào có tác dụng phụ không thế?
[ Tử Thần ] : Không hề, đây là đồ ăn ở thế giới của ta,có thể ăn.
Sau đó trong nhóm đồng loạt yên tĩnh, nửa ngày không một ai nói chuyện, Văn Khanh cũng không vội yên lặng chờ.
[ Hoa âm đạo quân ] : Tiểu muội, không tiểu tỷ! Cho ta một phần sườn nữa được không! Ăn ngon quá!
[ Huyền Thanh đạo quân ] : Thêm một phần cổ vịt cay! Ta dùng lục phẩm dưỡng thần đan trao đổi với muội!
[ Thanh Nguyên đạo quân ] : Cánh gà mật ong! Còn nữa bọn họ ăn gì cũng cho ta một phần, lão đạo lấy cửu phẩm hồi hồn đan trao đổi với muội.
Trong nhóm lập tức nổ tung. Văn Khanh nhịn không được mỉm cười. Mạc Dao là một người bình thường thôi nhưng tại sao có thể khiến nhóm người đại năng này nhìn bằng con mắt khác? Bởi vì bọn họ đều là đồ tham ăn, Mạc Dao cho bọn họ lì xì đồ ăn, bọn họ dùng đan dược trao đổi. Nhưng 7 con người này không biết, một viên đan dược cấp thấp nhất đã có thể đổi được vô số cánh gà mật ong!
Bây giờ cô sẽ khiến dạ dày của đám tham ăn này trở nên kén chọn, xem Mạc Dao còn có thể lấy cái gì ra để trao đổi.
[ Tử Thần ] : Không cần, mấy thứ này ở chỗ của ta thực không đáng giá. Các ngươi thích ăn ta liền phát cho các ngươi, không cần trao đổi gì hết.
[ Hoa âm đạo quân ] : Tiểu tỷ thật tốt!
[ Thanh Nguyên đạo quân ] : Từ từ, Tử Thần tiểu muội không phải người Thương Lan giới chúng ta sao?
[ Tử Thần ] : Không phải, vị diện của ta khác với các ngươi. (^-^)
[Tiêu Dao Tử ] : Vị diện? Là một trong ba ngàn thế giới? Không nghĩ tới nhóm chúng ta ngoại trừ Thương Lan giới còn liên kết được với các thế giới khác.
Văn Khanh cũng không giải thích, cô mang theo chiếc hộp không ra khỏi nhà hàng mà không một ai phát hiện. Đi qua con phố khác mới đem chiếc hộp không ném vào thùng rác. Đừng trách cô cẩn thận như thế, kinh nghiệm xương m.á.u nhắc nhở cô vĩnh viễn không nên xem thường bất cứ thứ gì trên đời, một chi tiết nhỏ thôi cũng có khả năng khiến bản thân bại lộ.
Sau đó Văn Khanh tiếp tục làm như trước, tìm một số nhà hàng nổi tiếng, đặt mỗi thứ một phần, đóng gói lại rồi chia tất cả đều cho mọi người trong nhóm. 7 người kia cảm thấy vô cùng mỹ mãn, dù Văn Khanh nói mấy thứ đó đều không đáng tiền, không cần trao đổi, bọn họ vẫn khăng khăng tặng những thứ đã hứa cho nàng. Văn Khanh bất đắc dĩ nhận lấy, sau đó lại tặng cho mỗi người một chiếc phù nguyền rủa. Thế là người trong nhóm càng có nhiều hảo cảm với cô hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận