Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 120


"Ai nói không phải? Con cháu ruột thịt còn coi rẻ không bằng một cọng cỏ! Nuôi một con ch.ó con mèo vài năm đều có tình cảm, bọn họ lại hành hạ con ruột của mình như thế. Nhân cách còn không phải nghèo nàn mục nát sao?!"
"Một nhà Vương thị đúng là tán tận lương tâm, con của vợ kế thì yêu thương như bảo bối, con của vợ trước lại không bằng một ngọn cỏ. Tôi nói cho bà biết, việc Đại Xuyên chếc đuối chính là do Vương Nhị Hổ làm! Nói gì đi nữa cũng là anh em ruột cùng cha khác mẹ, duỗi tay liền đem anh mình đẩy xuống sông! Nếu không phải do người lớn trong nhà dạy, một đứa trẻ làm sao có thể làm ra việc ác độc như thế?"
......
Người xung quanh mồm năm miệng mười, tuy lời nói là đang thương hại Văn Khanh và Đại Xuyên, nhưng ngữ khí lại giống như thảo luận ngày hôm nay sẽ ăn món gì. Dù sao có đáng thương thế nào cũng là con nhà người khác, không có quan hệ với bọn họ. Chẳng qua là miệng trên đụng phải miệng dưới, thêm một chút cảm xúc cho câu chuyện thôi.
"A, đã tỉnh! Đại Xuyên đã sống lại!"
Một tiếng thét kinh hãi, mọi người xông tới, nhìn đến Vương Đại Xuyên đang sặc nước, chậm rãi mở mắt ra. Người xem náo nhiệt kinh ngạc cảm thán, lại bắt đầu nói linh tinh, nào là phúc lớn mạng lớn, đại nạn không chếc...
Văn Khanh mặc kệ bọn họ, dùng tay nâng Vương Đại Xuyên đứng lên, hỏi: "Đại Xuyên, còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Vương Đại Xuyên vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt của chị gái, sợ hãi khóc ra tiếng: "Chị! Em còn nghĩ rằng sẽ không được gặp chị nữa, trong nước rất lạnh, em rất sợ hãi, ô ô...."
Văn Khanh nhẹ nhàng vỗ lưng hắn trấn an: "Đại Xuyên đừng sợ, không có việc gì không có việc gì nữa rồi......"
Hai chị em ôm nhau khóc, bộ dáng nho nhỏ nương tựa lẫn nhau làm mọi người nhịn không được chua xót, đều là những đứa trẻ đáng thương...
Văn Khanh trấn an Vương Đại Xuyên, ngẩng đầu tìm kiếm trong đám người, nhìn đến người phụ nữ trung niên khi nãy đến thông báo cho mình, nói với bà: "Dì Quế Hoa, phiền dì trong chừng Đại Xuyên giúp con một chút có được không?"
Cao Quế Hoa vội vàng bước dến đỡ lấy Vương Đại Xuyên: "Được, dì sẽ trông chừng Đại Xuyên giúp con. Ông nó, lại đây giúp tôi, trước tiên đem đứa nhỏ đưa về nhà, thay một bộ quần áo khô, kẻo bị nhiễm lạnh!"
Nhìn Vương Đại Xuyên được chăm sóc tốt, Văn Khanh chạy về nhà. Một nhà kia của nguyên chủ đều là cực phẩm, nãi nãi Lý thị trọng nam khinh nữ, tính tình chanh chua cay nghiệt, Mẹ kế Lý Thúy Hoa, là cháu gái họ hàng xa của Lý thị, tính tình một chút cũng không khác Lý thị.
Hai người này có thể không tính, một người là nãi nãi, người còn lại chỉ là mẹ kế, một chút quan hệ thân thiết cũng không có, cái không thể tin tưởng nhất chính là cha của cô - Vương Kim Quý, nguyên chủ dù sao cũng là con gái ruột của hắn, hắn cư nhiên cứ mặc kệ cho hai người phụ nữ kia ức h.i.ế.p con ruột của mình. Nguyên chủ từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn được một bữa no bụng, ngày này qua tháng khác chỉ có một bộ quần áo cũ, ở trong một căn nhà tranh bốn phía lọt gió, ăn chính cơm thừa canh cặn của bọn họ. Nhưng đầu năm nay lương thực vô cùng quý hiếm, làm sao có được cơm thừa canh cặn? Cho nên nguyên chủ thường xuyên không có cơm ăn, đói đến nỗi da bọc xương, một đứa trẻ mười hai tuổi nhưng đầu thì lớn mà tứ chi vừa nhỏ vừa gầy, nhìn không khác gì dân chạy nạn Châu Phi.
Văn Khanh bước vào sân, liền nghe được một nhà bọn họ đang vui vẻ náo nhiệt chuẩn bị ăn cơm. A! Đệ đệ của cô bị Vương Nhị Hổ đẩy té xuống sông, thiếu chút nữa mạng cũng không còn. Bọn họ thì tốt rồi, vui vẻ hạnh phúc ngồi ăn cơm!
Văn Khanh một mạch chạy đến phòng bếp, cầm lấy một thanh d.a.o phay to nhất, hùng hổ đi vào chính sảnh.
Phanh! Phanh! Phanh!
Văn Khanh cầm thanh d.a.o phay trong tay, dùng sức vài cái liền c.h.é.m nát bàn ăn, bát đũa cũng không ngoại lệ mà vỡ vụn. Đồ ăn văng ra khắp nơi, vụn gỗ bay tứ tung, trong nháy mắt cả chính sảnh liền hỗn loạn.
Một nhà Vương gia vốn đang vui vẻ ăn cơm, giờ phút này lại phải vừa né tránh vừa sợ hãi la hét thất thanh, thậm chí còn tưởng rằng có cướp bóc vào thôn. Cho đến khi thấy được người đang làm loạn chính là Văn Khanh, Lý thị thét chói tai: "Nha đầu chếc tiệt, mày muốn giếc tao đúng không! Trời ơi! Ai nha, canh cá hầm cho cháu trai ngoan của tao đều bị mày làm đổ hết! Mày, cái thứ Tang Môn tinh, ôi bàn của tao, tất cả đều bị mày c.h.é.m nát!" Lý thị đau lòng la hét bậy bạ, vội vàng nhặt đồ ăn rơi trên mặt đất.
Mẹ kế Lý Thúy Hoa cuối cùng cũng phản ứng lại, chửi ầm lên: "Nha đầu chếc tiệt! Nhìn thấy con trai tao ăn cá nên ngứa mắt đúng không? Không cho mày ăn ngươi liền phá hỏng! Làm sao có thể sinh ra một nha đầu ích kỉ như mày chứ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận