Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 123


Cũng bởi vậy, sau khi nữ chính trọng sinh thì trở nên vô cùng nhiệt tình, thiện tâm, tôn trọng bọn họ, chưa bao giờ khinh thường khiến cho bọn họ vô cùng cảm kích.
Văn Khanh không bày tỏ ý kiến. Biết rõ về sau những người này sẽ có địa vị gì, thành tựu ra sao, chỉ cần đầu óc bình thường thì đều sẽ làm như vậy.
Nhưng mà nữ chính như thế nào cũng không liên quan tới cô, cô chỉ cần hoàn thành tâm nguyện của người ủy thác là được rồi. Nhưng nguyện vọng của cô ấy là tìm một người đàn ông tốt để chung sống, nếu cô bồi dưỡng Đại Xuyên thành một người đàn ông tốt rồi bảo vệ em ấy cả đời thì có tính không nhỉ?
Đương nhiên sau khi ngẫm lại thì cô đã từ bỏ ý định này, tuy rằng người ủy thác không nói rõ nhưng ý tứ rõ ràng là tìm một người chồng, nếu mà cô thực sự lấy em trai ra để góp cho đủ số, cô ấy sẽ tức giận phát khóc mất thôi.
Văn Khanh vừa đi vừa nghĩ, vác theo túi lương thực đi vào thôn, tìm người đổi hai mươi cân bột mì, hai củ cải trắng, ba quả trứng gà cùng với một chiếc chăn nửa cũ nửa mới. Trên đường trở về, Văn Khanh lặng lẽ dùng bàn tay vàng mua một chiếc chăn mới, đổi cái kia đi.
Lần này cô mang theo bàn tay vàng cướp được ở nhiệm vụ trước, trong cái thời đại thiếu quần áo thiếu lương thực như vậy, thứ này quả thật là thứ tốt nhất. Không gian tuy rằng cũng không tồi, nhưng đây là thế giới của phàm nhân, không gian tu tiên còn có rất nhiều hạn chế; đồ vật trong không gian mạt thế cũng hữu hạn, không đầy đủ bằng bàn tay vàng này.
Huống hồ, đời trước Giang Xu có thể nói là phú khả địch quốc, dành dụm không ít tiền,dư sức để cô tiêu xài phung phí.
Văn Khanh lại mua chút gia vị dầu muối với chén đũa, thừa dịp này mang về nhà, bằng không cũng không biết giải thích thế nào cho Đại Xuyên những thứ này cô lấy ở đâu ra. Về đến nhà, Vương Đại Xuyên thấy chị gái mang về nhiều đồ vật như vậy, vội vàng chạy ra đón cô: "Chị trao đổi thứ gì vậy ạ? Nhiều đồ như thế, em nói đi cùng thì chị lại không cho."
"Cũng không nặng, hôm nay chị nấu đồ ăn ngon cho em!"
Vừa nghe có ăn ngon, ánh mắt của Đại Xuyên sáng lên, vội hỏi: "Hôm nay ăn gì ạ?"
"Chờ lát nữa em sẽ biết. Em đi quét phòng trước đi, tới lúc ăn cơm chị sẽ gọi."
Sau khi Đại Xuyên rời khỏi, Văn Khanh bước vào phòng bếp, nhào bột, băm nhân, gói sủi cảo. Tuy rằng ở thời đại này làm sủi cảo vô cùng xa xỉ, nhưng Đại Xuyên vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chếc, thứ hai bọn họ đã thoát ly khổ hải, trọng hoạch tân sinh, vẫn nên ăn mừng một chút.
Văn Khanh gói sủi cảo nhân cải trắng với trứng gà, tuy rằng không có thịt, nhưng cô có cho thêm chút mè rang,ngửi cũng rất thơm. Sau khi sủi cảo được hấp chín, Văn Khanh rửa sạch chén đũa vừa mới mua, sau đó đổ đầy hai chén. Cô bưng bát bước vào nhà chính, Đại Xuyên đang cầm nhánh cây quét tước phòng, nơi này ngay cả cái chổi cũng không có, chỉ có thể dùng tạm như vậy.
"Đại Xuyên, từ từ rồi làm, lại đây ăn cơm đã." Trong phòng tro bụi bay đầy đầu, Văn Khanh bưng cơm đến nhưng chưa vào, đứng ở cửa gọi Đại Xuyên.
"Chị nấu món gì vậy ạ?"Vương Đại Xuyên vừa nghe đến ăn, lập tức ném xuống nhánh cây trong tay, kinh hỉ vạn phần chạy tới. Chờ nhìn đến Văn Khanh bưng hai chén sủi cảo trắng trẻo mập mạp, hai con mắt tức khắc tròn vo: "Sủi cảo?! Chị gói sủi cảo!"
Không chờ Văn Khanh kịp trả lời, hắn lập tức lấy một chén, ngồi xổm ở cửa ăn: "Ăn ngon!" Lúc Vương gia ăn tết, Lý thị cũng sẽ gói sủi cảo, nhưng một người chỉ có 5 chiếc,dư một chiếc cũng không. Bởi vì bột mì quá quý, gói sủi cảo thôi cũng rất đáng tiếc. Còn bọn họ tất nhiên chỉ có thể đứng nhìn, một phần cũng không có.
"Chị mang lương thực vào trong thôn đổi hai mươi cân bột mì, hai củ cải trắng với vài quả trứng. Hôm nay em tìm được đường sống trong chỗ chếc, hẳn phải chúc mừng một chút. Ăn từ từ thôi, về sau em muốn ăn bao nhiêu chị làm bấy nhiêu!"
Vương Đại Xuyên vừa ăn vừa gật đầu, cũng không rảnh suy nghĩ sâu xa, rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa bé, lớn như vậy rồi vẫn chưa ăn qua món nào ngon như vậy, tất nhiên sẽ ăn ngấu nghiến giống như sói đói.
Văn Khanh nhìn hắn ăn ngon như thế,lại gắp cho hắn mấy chiếc nhưng bị hắn né tránh, hàm hồ nói: "Chị ăn đi ạ, em ăn no rồi."
Văn Khanh cũng sợ hắn ăn quá nhiều, lát nữa lại đau bụng nên cũng không tiếp tục kiên trì. Hai chị em ngồi xổm trước cửa,im lặng nhấm nháp.
Ăn uống no đủ, Văn Khanh cảm thấy cả người thoải mái lạ thường, từ sau khi cô xuyên vào thân thể này, mỗi một tế bào đều đang kêu gào vì đói! Cô trộm ăn một khối chocolate mới chống đỡ được đến bây giờ. Vương Đại Xuyên vẻ mặt cũng vô cùng hạnh phúc: "Nếu mỗi ngày có thể ăn sủi cảo thì tốt rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận