Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 62


Trên tay nàng có thần khí không gian, lại còn tu luyện công pháp Thần cấp, so với người cùng cảnh giới thì linh khí trong cơ thể nhiều gấp chín lần, nàng không tin không thể đoạt lại cơ duyên của người nọ!
Trên đỉnh núi Tiểu Phổ Đà, mấy người mỗi ngày chỉ ăn no chờ chếc rốt cuộc cũng chuẩn bị rời đi. Thanh Nguyên lưu luyến không rời từ biệt Văn Khanh: "Bí cảnh Tiểu Hoàng sơn có dị động, sợ là đã phát sinh chuyện gì rồi. Ta trở về xem một chút, sẽ nhanh chóng trở lại!"
"Đi đi, đi đi,....... Mau đi đi, không ai mong ngươi trở lại!" Hoa Âm không khách khí nói.
Thanh Nguyên không phản ứng hắn, từ biệt Văn Khanh xong liền lập tức rời đi.
"Bổn tọa cũng đi trước một bước, bí cảnh Tiểu Hoàng Sơn chuẩn bị mở ra, ta phải trở về chuẩn bị."
"Lão đạo cũng cáo từ. Tử Thần tiểu muội, hẹn gặp lại!"
Chờ tất cả mọi người đều rời đi, Hoa Âm khoe khoang: "Hừ...Tranh với ta? Cuối cùng không phải tất cả đều cúttttt...!"
Văn Khanh trừng hắn một cái: "Ta muốn có một vé bước vào bí cảnh Tiểu Hoàng Sơn, thật muốn đi xem náo nhiệt."
"Hả? Muội muốn đi? Bí cảnh đột nhiên mở ra, còn chưa biết sẽ có nguy hiểm gì, đừng đi thì hơn. Dù sao bí cảnh cứ ba năm sẽ mở ra một lần, muội vẫn còn cơ hội mà."
Văn Khanh thở dài: "Sẽ không còn cơ hội nào nữa, đây là lần cuối cùng rồi."
Kiểu gì cũng bị thu vào trong không gian của Khúc Thiên Ca, còn mở cái gì hả?
Biết Văn Khanh muốn đi bí cảnh Tiểu Hoàng Sơn, người trong nhóm lập tức phát cho nàng một đống bao lì xì. Nào là pháp khí, đan dược, bùa chú, phù bảo, trận pháp,...đủ loại, cái gì cần có đều có. Tuy không giá trị như đồ Văn Khanh đưa cho bọn họ nhưng đều là thứ nàng có thể sử dụng được bây giờ.
Bí cảnh Tiểu Hoàng Sơn tuy hạn chế về nhân số nhưng con số này lại rất lớn, muốn xin một vé vào cửa cũng không phải việc gì quá khó khăn. Thế nên Văn Khanh vô cùng thuận lợi bước vào đội ngũ của Thái Nhất Tông.
Lão tổ Hoa Âm có một tiểu sư muội thần bí, chỉ nội bộ cao tầng của tông môn mới biết đến sự tồn tại của nàng, các đệ tử thì lại không hề hay biết gì. Văn Khanh đứng ở bên trong đội ngũ, bọn họ cũng không ai để ý, còn tưởng nàng là một tán tu nào đó.
Khúc Thiên Ca đứng ở đằng trước đội ngũ, thần sắc lãnh đạm nghe người khác thổi phồng khen ngợi, nơi đáy mắt có chút không kiên nhẫn. Danh khí của nàng hiện tại gần như là vang vọng toàn bộ Thương Lan đại lực, nhất cử nhất động đều bị người ta nhìn chăm chú, đương nhiên không thể tùy tiện đuổi người.
Thật vất vả chờ đến lúc bí cảnh mở ra, Khúc Thiên Ca dẫn đầu vọt vào. Trong tích tắc, thời điểm nàng bước vào cửa bí cảnh, hình như có linh cảm nào đó, nàng bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy ở cuối đội ngũ Thái Nhất Tông xuất hiện một hình bóng quen thuộc.
Hà Văn Khanh!
Đồng tử Khúc Thiên Ca co rụt lại, ngay sau đó cả người nàng ta biến mất không thấy.
Bí cảnh Tiểu Hoàng Sơn là một bí cảnh lâu đời, bên trong linh khí nồng đậm, các loại linh thực quý hiếm xuất hiện ở khắp mọi nơi, linh thú bên trong cũng vô cùng ôn hòa, chỉ cần không chủ động công kích thì chúng nó sẽ không phản kháng lại. Thế nên nơi này cũng không có gì quá nguy hiểm, cái đáng phải đề phòng là việc giếc chóc lẫn nhau để cướp bảo vật thôi.
Địa phương kỳ quái nhất của bí cảnh chính là chỉ có thể ngắt lấy linh thực mà nó cho rằng đã "thành thục". Ví dụ như Thất Tinh hoa chỉ có thể thu hoạch từ ngàn năm trở lên, Bán Tiên Liên thì cần phải năm ngàn năm......Nếu chưa tới thời điểm "thu hoạch", người nào ngắt lấy sẽ tự động bị truyền tống ra ngoài.
Quy định này rất nhân tính, có thể tránh chuyện tài vật trân quý bị lấy đi hết sạch. Do đó bí cảnh Tiểu Hoàng Sơn có rất nhiều linh thực mà bên ngoài không có. Nó còn được gọi là "Dược viên đầy đủ nhất Thương Lan giới".
Bởi vậy, ở đoạn giữa truyện, lúc Khúc Thiên Ca trùng hợp nhìn thấy Cảnh Châu - liền nổi lòng tham, tìm mọi cách thu Cảnh Châu vào trong không gian. Thế nên "Dược viên đầy đủ nhất Thương Lan giới" trở thành vật sở hữu cá nhân của nàng ta, điều này khiến rất nhiều linh thực biến mất - trở thành thứ chỉ có trong truyền thuyết.
Văn Khanh vô cùng khó hiểu, ngươi có không gian thần kỳ như vậy, chỉ cần thu một gốc linh thực vào không gian là có thể sinh trưởng thành một rừng. Hơn nữa phẩm chất của chúng còn cao hơn linh thực mọc hoang dã ngoài tự nhiên, cớ gì lại muốn thu Cảnh Châu vào trong không gian? Thật sự ngăn cản người khác nhận được truyền thừa cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Nàng lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều, nâng bước đi vào bí cảnh.
Bên ngoài bí cảnh có một Truyền Tống Trận, người tham gia sẽ được truyền tống đến các địa điểm khác nhau mà không hề có một quy luật nào. Văn Khanh choáng váng một lát, phát hiện ra bản thân đang đứng ở một dược viên đầy hoa thơm và tiếng chim hót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận