Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!
Chương 115
Giang Xu vất vả lắm mới được yên tĩnh lại lơ đãng đụng phải một người. Đối phương có một khí chất vô cùng sạch sẽ, trên người thoang thoảng mùi lá trúc rất dễ chịu. Giang Xu xoa xoa sống mũi, ngẩng đầu nhìn lại.
Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. (*)
Tự dưng, Giang Xu nghĩ đến câu nói này.
(*) Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: dùng để khen một người rất tuấn tú, khuôn mặt như mỹ ngọc, có một không hai.
Bạch y công tử mỉm cười: ""Cô nương, ngươi không sao chứ?"
Giọng nói thật dễ nghe, Giang Xu đỏ mặt, vội vàng nói: "Ta không sao, thật xin lỗi, lúc nãy ta không thấy ngươi..."
Hình ảnh này tình cờ lọt vào mắt Văn Khanh, đúng là chuyện tốt, nữ chính và nam phụ trung khuyển gặp nhau lần đầu.
Trong nguyên tác Bách Hoa yến đã xảy ra không ít chuyện, nữ chính gặp nam phụ là chuyện thứ nhất. Nhóm quý nữ tốt thí nói móc nữ chính, bị nam chính sắp đặt làm mất hết danh tiết (*) là thứ hai. Hoàng Hậu bộc phát bệnh tim, nữ chủ dùng bàn tay vàng mua thuốc cứu chữa là ba. Vệ Văn Khanh gặp nữ chính bỗng dưng lấy ra một bình thuốc, xé bao bì, sợ hãi gọi Giang Xu là yêu quái là bốn. Nam chính an ủi nữ chính, tình cảm hai người ấm lên, sau đó nam chính trả thù phủ Trấn Quốc Công là chuyện kế tiếp.
(*) Danh tiết: danh dự và tiết tháo.
Có điều bây giờ, Triệu Yến vẫn còn bị giam giữ trong đại lao, xem chừng không có cơ hội hủy hoại danh tiết kẻ khác, trả thù phủ Trấn Quốc Công. Cốt truyện ban đầu đã không có nam chính tham gia, giờ không biết đã lệch đến tận đâu rồi.
Tuyến nhân vật chính thay đổi, một số tình tiết cũ lại không có biến, tỉ như Hoàng hậu vẫn bộc phát bệnh tim như cũ, Giang Xu mua thuốc vẫn như cũ bị Văn Khanh bắt gặp, nhưng nàng không la lớn. Giang Xu tâm địa không xấu, vì cớ gì mà gây sự?
Hoàng Hậu uống thuốc quả nhiên bệnh có chuyển biến tốt đẹp, tình cảm tốt với Giang Xu cũng cao hơn trước, ban thưởng cho nàng một đống bảo vật quý giá, còn hứa hẹn nếu nàng thích nam tử nhà nào có thể giúp nàng tứ hôn. Đến bước này, Giang Xu đã thành công lọt vào mắt xanh của Hoàng hậu nương nương, có được sự che chở của nàng. Còn nhóm quý nữ lúc đầu nói xấu Giang Xu giờ sợ trắng mắt, hối hận vì đã đối xử với nàng như vậy.
Văn Khanh không để ý đến những việc này, điều mà nàng lưu tâm nhất là - theo cốt chuyện ban đầu, ba tháng sau Bách Hoa yến, Nguyên Xương Đế qua đời.
Yến hội còn chưa kết thúc, Văn Khanh đã bị Nguyên Xương Đế gọi đến cung Thanh Ninh, đây là nơi Hoàng đế xử lý chính vụ.
"Khanh Khanh mau lại đây, giúp cữu cữu một chuyện."
Văn Khanh đi vào, Nguyên Xương Đế tươi cười gọi nàng, từ trước đến nay Văn Khanh gặp hắn không cần phải quỳ lạy, nên theo lời nói đến cạnh hắn.
"Đám trẻ các ngươi được sống phóng túng, cữu cữu đáng thương lại phải xử lý nhiều tấu chương như vậy, xem đến chóng mặt nhức đầu. Hay là Khanh Khanh giúp cữu cữu phê tiếp phần còn lại đi."
Ngữ khí Nguyên Xương Đế vẫn giống như bình thường, nhưng lời nói ra như thả một quả b.o.m nặng ký, làm Văn Khanh giật mình: "Cữu cữu để ta phê tấu chương?"
Tình huống gì thế này? Bảo một đứa cháu ngoại phê tấu chương? Tuy rằng cữu cữu trước nay rất sủng nàng nhưng thế này cũng thật quá rồi.
Nguyên Xương Đế vẫn cười nói: "Như thế nào? Khanh Khanh không muốn giúp cữu cữu chuyện này sao? Ai da, cữu cữu yêu thương Khanh Khanh thật phí công, nhìn cữu cữu khổ cực như vậy mà không biết giúp cữu cữu!"
Văn Khanh trầm mặc suy nghĩ một lát, trong lòng mơ hồ có suy đoán nhưng lại không hỏi, nghe lời cầm bút son lên. Nàng đã từng Hoàng đế, cũng từng giúp cữu cữu sắp xếp tấu chương. Trên bàn hắn còn cố ý để lại những tấu chương cho nàng luyện tập, không khó phê duyệt, nên nàng làm quen rất nhanh.
Nàng dường như hiểu được ý của cữu cữu, e rằng hắn muốn truyền lại hoàng vị cho nàng?
Tuy rằng trước đây nàng cũng đã nghĩ tới việc sau khi cữu cữu mất sẽ truyền ngôi cho ai. Triệu Cật chắc chắn không được, huyết thống gần nhất chỉ có Hoài Nam Vương nhưng cả nhà đều đã vào ngục, nhận con thừa tự trong hoàng thất cũng được nhưng không tìm được người nào tốt. Nàng từng nghĩ mình sẽ kế vị, nhưng không muốn làm tổn thương trái tim cữu cữu. Cữu cữu yêu thương nàng không lẫn tư tâm, nếu nàng nói muốn hoàng vị, chỉ sợ cữu cữu sẽ nghi ngờ nàng vì hoàng vị nên mới thân thiết với ông.
Bởi vậy nàng đã bỏ qua ý nghĩ này. Cuối cùng Văn Khanh quyết định, cữu cữu truyền ngôi truyền cho thì nàng sẽ dốc hết sức phò tá người đó, không nghĩ tới việc ngài lại đem ngôi vị truyền cho mình.
Chắc là không tìm được người phù hợp.
Nguyên Xương Đế đã suy nghĩ vô cùng cặn kẽ, ông chỉ có một đứa con trai là Triệu Cật nhưng đầu óc lại có vấn đề, lúc nào cũng cảm thấy có người muốn hại nó. Phái một thái phó trông chừng nó, nó lại nói thái phó nuôi phế nó, bởi vậy cho người đánh đuổi. Đánh đuổi ba người liên tiếp thì không còn ai nguyện ý làm thái phó của nó nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận