Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!
Chương 311
Rất nhanh, tin tức người thừa kế Cố gia đã có vị hôn thê liền truyền ra, ngay cả mẹ Tô cũng không nhịn được nói: "Hắn không phải thích đàn ông à? Chuyện này là sao? Đặc biệt tìm một tiểu cô nương không có bối cảnh, là sợ sau này người ta biết tìm đến nhà nháo sao?"
Mẹ Tô tất nhiên tin tưởng con gái, cho nên Văn Khanh nói Cố Thanh Thành thích đàn ông, mẹ cô tin tưởng vững chắc không chút nghi ngờ. Lúc này chỉ hoài nghi Cố Thanh Thành lừa cưới, mà không hề hoài nghi Văn Khanh lừa mình.
Văn Khanh không nói rõ thân phận thật sự của Nguyễn Mạnh cho mẹ biết, chỉ khuyên mẹ đừng quản việc này.
Nguyễn Mạnh là do Văn Khanh tìm tới, cố ý để cậu bắt chước tính cách Giang Tiểu Mãn tiếp cận Cố Thanh Thành, Cố Thanh Thành quả nhiên mắc câu. Thật ra không ngoài ý muốn, nói Cố Thanh Thành thích Giang Tiểu Mãn, còn không bằng nói hắn thích tính cách của Giang Tiểu Mãn.
Cố Thanh Thành người này khống chế dục vọng cực kỳ mạnh, coi như nửa kia của mình khác biệt cũng không cho phép vi phạm ý nguyện bản thân, cho nên hắn mới có thể thích loại ôn nhu vô hại như Giang Tiểu Mãn, hình tượng bé nhỏ trắng tinh không có chủ kiến, nhu nhuận nghe lời, hoàn toàn thuận theo hắn, không hề mảy may đến ý thức của mình. Nói cho cùng, Cố Thanh Thành hắn yêu nhất chỉ có bản thân hắn mà thôi.
Giang Tiểu Mãn thuận lợi giao dịch cùng Z5079, cậu cung cấp cho đối phương thức ăn, đối phương cung cấp cho cậu tư liệu khoa học kĩ thuật tiên tiến.
Nếu Giang Tiểu Mãn là kẻ có dã tâm, cậu hoàn toàn có thể cầm những thứ này dẫn dắt một thời đại, xưng bá thế giới, nhưng cậu không phải! Cậu chỉ là một người đơn thuần nhu nhuận lại nghe lời, nguyện vọng lớn nhất là lấy chút tiền cứu sống mẹ và sống một cuộc sống sinh viên thực thụ, cho nên khi Giang Tiểu Mãn cầm những tài liệu này căn bản không có phản ứng gì quá lớn, chỉ cảm thấy —— thì ra mỹ thực Trung Hoa cũng có thể trao đổi cùng những vị diện khác.
Thậm chí có lúc đã nghĩ đưa những kỹ thuật khoa học tiên tiến này trở thành sự thật, nhưng chỉ dừng lại trong đầu cậu một giây liền ngay lập tức bị phủ định, nguyên nhân là —— cậu không có tiền!
Một vấn đề phi thường thực tế, huống hồ, cậu cũng không có bản lãnh lớn đến nỗi quản lý một công ty, càng không biết giải thích với người khác những thứ này từ đâu mà có. Cậu cũng không am hiểu xã giao, không có người liên hệ, quan trọng nhất là cậu biết đạo lý mang ngọc có tội. Nếu có người ngấp nghé những vật này, cậu căn bản không có năng lực bảo vệ nó, chỉ mất đồ thì thôi đi, nhưng cậu sợ sẽ liên lụy đến người nhà. Cho nên sau khi trao đổi xong, cậu liền bỏ vào trong không gian của hệ thống, vứt xó ở đó.
Văn Khanh tất nhiên biết chuyện này, trong nguyên tác Cố Thanh Thành đã dùng những tài liệu đó để đi đến đỉnh cao nhân sinh, nhảy lên trở thành người giàu nhất thế giới. Cô cũng không để tâm đến chúng cho lắm, dù sao cũng đã sống ở thế giới tương lai, nếu cô muốn cũng có thể lấy ra đồ còn tân tiến hơn.
Nhưng lại không nghĩ tới, không lâu sau đó, chính Giang Tiểu Mãn lại đưa chúng cho cô.
"Chị Văn Khanh, những thứ này cho chị, emcảm thấy chúng nằm trong tay chị mới phát huy giá trị lớn nhất. Chỉ là, em không thể nói lai lịch những thứ này cho chị biết." Giang Tiểu Mãn tin tưởng, nếu là chị Văn Khanh, nhất định sẽ không hại cậu, cũng sẽ không đào tìm nguyên căn cội nguồn.
"Những thứ này cho tôi? Cậu xác định?" Văn Khanh tùy ý mở ra, biểu cảm dần trịnh trọng lên, một bộ hết sức nghiêm túc hỏi.
Giang Tiểu Mãn gật gật đầu. Cậu thay đổi chủ ý lấy ra những thứ này, là bởi vì sự kiện "đảo xx" gần đây, cậu cảm thấy đất nước mình chưa đủ cường đại cho nên mới bị người ta bắt nạt. Sau một hồi phẫn uất, cậu nghĩ ngay đến những tài liệu trong không gian này. Nếu chưa từng có được, cậu cũng không có ý tưởng gì, nhưng cậu đã có thứ có thể thay đổi một quốc gia, không lấy nó ra, cậu sẽ rất áy náy. Cho nên mới có một màn này.
Chọn chị Văn Khanh, cũng bởi vì cậu đã biết thân phận của cô, cô là người thừa kế duy nhất của Tô gia, vì để trải nghiệm cuộc sống cho nên mới rời khỏi nhà thuê phòng bên ngoài ở. Mặc dù thế giới của người có tiền cậu không hiểu, nhưng Giang Tiểu Mãn không suy nghĩ nhiều, dù sao thời gian sống chung lâu như vậy, chị Văn Khanh thật sự là người tốt - không chỉ giúp cậu vượt qua khoảng thời gian khó khăn, còn giúp mẹ cậu tìm được người hiến thận. Quan trọng nhất là thời điểm cô chuyển tới mình không có gì, cũng không có gì đáng giá làm cô có ý đồ.
Văn Khanh trầm tư một lúc, hỏi: "Thứ này rất tốt, nhưng vô công bất thu lộc (*), thế này đi, tôi bỏ tiền thành lập một công ty, cậu cầm những kỹ thuật này nhập cổ phần, kiếm được tiền chúng ta chia năm năm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận