Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!
Chương 37
Dận Thì đi theo nàng bước vào hậu viện, nhất thời bị đại pháo làm cho sợ ngây người, không phải mô hình, không phải hàng mẫu, mà là một đại pháo hàng thật giá thật!
"Cái này gọi là pháo lựu đạn, uy lực hơn Hồng pháo thời Minh rất nhiều. Tốc độ tối đa là chín trăm ba mươi mét một giây, ngài biết giây là gì đúng không? Chính là một lần nhích của đồng hồ quả quýt. Tầm b.ắ.n lớn nhất là hai mươi bảy nghìn một trăm năm mươi mét, b.ắ.n thẳng là một nghìn một trăm mét."
Dận Thì đứng đờ ra nghe nàng giải thích, hoàn toàn không kịp phản ứng. Cuối cùng nàng đưa cho hắn một quyển sách về cách sử dụng pháo lựu đạn, đương nhiên, tên của nó cũng vô cùng trái khoáy >.
Dận Thì chạy đến Càn Thanh Cung, thậm chí không kịp chờ thái giám vào thông báo liền trực tiếp vọt vào trong.
"Thỉnh phụ hoàng di giá đến hỏa khí doanh!"
Hắn vừa nói xong, tiểu thái giám từ cửa vội vàng tiến vào, sắc mặt tái nhợt hoảng sợ quỳ xuống.
"Vạn tuế gia..." Trực quận vương không theo quy củ, vạn tuế gia sẽ không trách tội, nhưng hắn không kịp thời thông báo là tội không thể tha.
Khang Hi vẫy vẫy tay.
"Đi xuống đi."
Tiểu thái giám như được xá tội vội vàng lui ra ngoài.
Khang Hi lúc này mới nhìn sang Dận Đề:
"Chuyện gì mà ngươi hốt hoảng như vậy?" Ông vừa nhận được tin tốt, tâm trạng không tồi nên không trách tội Dận Đề không tuân theo quy củ.
"Nhi thần có một thần vật chắc chắn sẽ khiến quân đội Mãn Thanh chúng ta uy chấn thiên hạ, thỉnh phụ hoàng di giá đến hỏa khí doanh."
*
Vân Khanh ngồi ở bên cửa, xa xa nhìn thấy đám người Dận Đường đi ra từ Hồng Vận Lâu, cao hứng gọi bọn họ.
"Bát, Cửu, Thập! Bát, Cửu, Thập! Trong tiệm có hàng hóa mới, có muốn vào xem một chút hay không?"
"Nha đầu này đang kêu chúng ta sao?" Dận Đường nghiêng đầu hỏi Dận Ngã.
Dận Ngã gật đầu.
"Hình như là vậy."
Trên trán Dận Đường nổi gân xanh.
"Nha đầu chếc tiệt này, còn dám trêu chọc gia!" Hắn nổi giận đùng đùng đi về phía đối diện.
Văn Khanh dường như không phát hiện hắn đang vô cùng tức giận, vui cười hỏi:
"Ai da! Bát Bát hôm nay không đi cùng các ngươi sao? Chắc là ta hoa mắt rồi, tới tới, đi vào trong xem một chút, dù sao chúng ta cũng là người quen, ngươi thích thứ gì ta sẽ giảm giá cho."
"Ai cần ngươi giảm giá?"
"Vậy thì không giảm!"
"Không phải, ai cho phép ngươi gọi bọn ta là Bát, Cửu, Thập?" Dận Đường cảm thấy khí nóng chạy lên trên đầu.
"Gia đường đường là một vị a ca chẳng lẽ không đủ tôn quý để ngươi gọi một tiếng Cửu gia?"
Văn Khanh nhìn hắn một cái, chậm rãi nói:
"Ngài thật đúng là không đủ!"
"Ngươi nói cái gì?" Dận Đường nổi giận lôi đình, hắn đường đường là một vị a ca, nha đầu này chẳng qua chỉ là một đứa tiện dân, còn không đủ tôn quý để nàng gọi một tiếng Cửu gia?
Thần sắc của Văn Khanh vẫn thản nhiên như cũ.
"Ngài trẻ tuổi như vậy mà phải kêu bằng gia ư? Hay là ta gọi ngài một tiếng cửu thúc được không!"
Cửu thúc? Sự tức giận của Dận Đường tiêu tán, dở khóc dở cười, nha đầu này ở ngoại quốc đã lâu, tám phần là không hiểu hàm nghĩa của từ "gia", hắn không có ý tứ bắt nàng phải gọi hắn là gia gia, nhưng muốn gọi Cửu thúc thì gọi Cửu thúc đi.
"Vậy ngươi phải gọi ta một tiếng Thập thúc rồi." Dận Ngã đi đến góp thêm náo nhiệt.
Văn Khanh nhìn hắn một cái.
"Ngài đem s.ú.n.g etpigon tặng cho người khác?"
"Ủa! Sao ngươi biết?"
"Người ta chạy đến tiệm của ta, ta còn không biết sao?"
Nhắc tới việc này Văn Khanh tức giận cực kì, vốn cảm thấy Dận Ngã rất tinh mắt, vì thế nàng mới bán s.ú.n.g etpigon cho hắn, không nghĩ tới hắn lại tặng cho người khác, hiển nhiên là không biết thứ này rất có giá trị.
"Ngươi nói đại ca tới đây?"
Trên mặt Dận Ngã mang theo sự lo lắng, hiếm thấy người nào trong hoàng cung có tính cách như hắn - vô cùng đơn thuần, cảm xúc đều hiện ra ở trên mặt.
"Đúng! Ta còn lấy được mười vạn lượng của hắn."
Hai mắt Dận Ngã trừng lớn.
"Lợi hại! Ngươi thật là lợi hại! Dám lừa cả đại ca ta."
Nàng tức chếc đi được, hắn cảm thấy nàng chính là một kẻ lừa đảo đúng không?
Lúc hai người mải nói chuyện, Dận Đường đã dạo một vòng quanh tiệm, quệt miệng nói:
"Chỉ là có chút mới lạ thôi, có thứ gì tốt ở đây chứ?"
"Ha ha." Văn Khanh đã sớm không còn hy vọng gì với người này, nàng lôi ra một hộp nhạc từ dưới bàn, à không, thật ra từ trong không gian.
"Cái này ngài có coi trọng không? Giúp ta mời một vị khách vào đây ta liền tặng không cho ngài."
Hộp nhạc được làm thủ công vô cùng tinh xảo, có thể gọi là xảo đoạt thiên công*, xung quanh còn khảm các loại đá quý, quả thật hoa lệ vô cùng. Hắn liếc mắt nhìn qua, cười nhạo.
*Ý nói những công việc cực kì khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo có thể sánh với đất trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận