Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!
Chương 314
Trở lại đại trạch Cố gia, mấy người họ kể ra hết mọi chuyên, lão gia tử quả nhiên nổi trận lôi đình, lúc này đám người kia lại làm bộ sám hối, nói: "Thực ra lúc đầu bọn cháu không dám nói là vì sợ ông cho là bọn cháu châm ngòi ly gián, nhưng lại sợ anh Thành cứ giấu diếm như vậy, lỡ mà có ngày truyền thông biết chuyện trước, vậy chúng ta sẽ ở thế bị động. Cho nên hôm nay mới nói cho ông để ông chuẩn bị trước."
Một người khác lại nói: "Đúng vậy, nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ làm hình tượng của Cố gia giảm mạnh. Mặc dù đồng tính luyến ái bây giờ không hiếm thấy, nhưng dù sao đại đa số mọi người vẫn bài xích, anh Thành có lẽ là cân nhắc đến chuyện đó, cho nên mới ... ừm, nam giả nữ trang..."
"Nhưng mà chỉ sợ đến lúc thật sự bị truyền thông biết, anh Thành không chỉ đồng tính luyến ái còn lừa gạt công chúng, vậy càng không chiếm được lợi ích gì."
Những chuyện này làm sao lão gia tử không nghĩ ra? Mấy người họ nhắc nhở nhiều lần, hết thảy đều là đổ thêm dầu vào lửa, lão gia tử suýt nữa thì thở không được, tay cũng run run: "Gọi nó về đây cho ông!"
Lúc lão gia tử nổi nóng, Cố Thanh Thành hiển nhiên không chiếm được chỗ tốt nào, nếu là ngày thường thì chỉ cần cha mẹ Cố Thanh Thành khuyên nhủ vài câu, nói không chừng có thể dập tắt lửa giận của lão gia tử. Nhưng mà ở đây có mấy tên tiểu nhân, cả đám không ngại Cố Thanh Thành gặp xui xẻo, thế là cực kỳ nghe lời gọi Cố Thanh Thành về. Thuận tiện còn gọi cha mẹ mình tới đổ thêm chút dầu.
Cố Thanh Thành mặc dù không biết lão gia tử tại sao lại đột nhiên gọi hắn về làm gì, nhưng khi em họ gọi điện cho hắn, ngữ khí cười trên nỗi đau của người khác kia thì tám phần không phải là chuyện gì tốt, hẳn là chuyện hắn đào hố mấy đứa em trai đã bị lão gia tử biết? Nghĩ vậy, hắn cũng không mấy để ý, Cố lão gia tử còn cổ vũ bọn họ làm đá mài đao (当磨刀石), tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà trách tội hắn. Cho nên bàn giao vài câu với Nguyễn Mạnh, hắn lập tức rời đi.
Từ đầu đến cuối Nguyễn Mạnh vẫn chưa nói cho hắn biết việc nhóm em họ của hắn tới.
Kết quả có thể nghĩ ra, Cố Thanh Thành không biết chút gì bị đánh tới trở tay không kịp, lão gia tử thịnh nộ trực tiếp rút chức vụ của hắn, để hắn về nhà cảnh tỉnh lại. Cố Thanh Thành biết, nếu hắn thật sự từ chức, vậy hắn không còn cơ hội nào để trở về nữa.
Hắn muốn biện hộ cho mình: "Ông nội, không phải như ông nghĩ đâu, lúc con gặp Nguyễn Mạnh là lúc cậu ta mặc nữ trang..."
Mấy người em họ trong nháy mắt phá vỡ ý đồ của hắn: "Anh cả đừng nói là ngay cả anh cũng bị lừa, "chị dâu" cố ý mặc nữ trang quyến rũ anh à?"
"Hai người kết hôn lâu như vậy, cũng chưa từng động phòng?"
"Anh không phát hiện "chị dâu" cũng có tiểu jj như anh?"
. . .
Mấy người em họ nhao nhao hoàn toàn không cho Cố Thanh Thành đường lui, lão gia tử cực kỳ thất vọng nhìn hắn một cái, lên lầu, mặc kệ hắn hô to thế nào cũng không để ý.
Cố Thanh Thành tức đến nổ phổi, hắn tới bây giờ còn không biết sự tình bị bại lộ như thế nào, Nguyễn Mạnh từ trước đến giờ vẫn luôn an phận, sau khi kết hôn ngoại trừ cùng một chỗ với hắn, nửa bước cũng không ra khỏi biệt thự, lão gia tử cũng không vô duyên vô cớ lại đi điều tra giới tính Nguyễn Mạnh được, như vậy, cũng chỉ có thể là mấy người này giở trò quỷ.
Cố Thanh Thành suy nghĩ rõ ràng, nhanh chóng tỉnh táo lại, khôi phục cơ trí quả quyết, cao quý lãnh diễm liếc xéo mấy người em họ: "Coi như mấy người các cậu có năng lực, lần này tôi nhận thua, nhưng mà không sao, coi như tôi mất đi thân phận thừa kế Cố gia, tôi còn có thủ hạ cùng sản nghiệp của mình, chắc chắn không đói chếc. Sản nghiệp Cố gia tôi không thèm, tự mấy người chơi đi, tôi ngược lại muốn nhìn một chút, xem ai có thể là người cười đến cuối cùng."
Ném xong câu châm ngòi ly gián này, Cố Thanh Thành không lưu luyến mà rời đi, nhìn như bình thản tùy ý, nhưng nội tâm hắn thế nào cũng chỉ có mình hắn biết.
Việc hắn châm ngòi ly gián thì không đạt tới hiệu quả mong muốn, mà hoàn toàn ngược lại. Lúc đầu, bọn họ chỉ định kéo hắn xuống ngựa trước, sau đó tự dựa vào bản sự của mình, căn bản không cần hắn châm ngòi. Nhưng hắn chính là cố ý nói như vậy, cố ý nâng lên sản nghiệp của mình để nhắc nhở bọn họ, đặt vào đầu họ một suy nghĩ - nếu không triệt để chèn ép Cố Thanh Thành đến không thể xoay sở, thì mặc kệ cho dù ai là người thừa kế, đều không thể chống lại hắn. Thậm chí, Cố Thanh Thành chỉ dựa vào tài sản trong tay hắn cũng có thể chiếm đoạt Cố gia.
Cho nên, bọn họ lại tiếp tục thương nghị, không thể để Cố Thanh Thành lại lớn mạnh thêm, tìm được cơ hội ngóc đầu dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận