Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!
Chương 219
Có người cha nhỏ tuổi như vậy, quả thực không đáng tin cậy một chút nào.
Đó là ấn tượng đầu tiên của Văn Sơ Nhất đối với Hứa Trản. Sự thật chứng minh, cha bé quả thực không đáng tin cậy!
"Tới đây." Chuông cửa vang lên, Hứa Trản một tay cầm điện thoại, một tay nhanh chóng kéo cửa ra, đôi mắt hoàn toàn không rời màn hình trò chơi: "Chờ tôi chơi xong màn này đã!" Sau đó lại lẹp xẹp lẹp xẹp chạy ra sô pha, vùi đầu tiếp tục chơi.
Nhân viên công tác đứng ở một bên cũng cạn lời, vội vàng nhìn sang Sơ Nhất, sợ bé cảm thấy xấu hổ. Nhưng Văn Sơ Nhất lại thần sắc không đổi, bình tĩnh đi vào, giống như đã sớm biết cha của bé có đức hạnh gì, hoàn toàn không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Chờ Hứa Trản chơi xong, nhìn trong phòng xuất hiện không ít người. Bấy giờ mới bừng tỉnh nhớ tới, hôm nay hình như hắn phải tham gia chương trình gì đó?
"Ủa? Đứa nhỏ đâu? Không phải nói tôi sẽ làm ba ba sao?"
Tổ camera đành phải duỗi tay chỉ chỉ sau lưng hắn, Sơ Nhất vẫn vô cùng quy củ ngồi trên sô pha, trên mặt không buồn không vui, không khóc cũng không nháo, bộ dáng cao quý lãnh diễm nhìn hắn.
Hắn chơi bao lâu, bé liền nhìn bấy lâu, tất cả mọi người trong phòng đều cảm nhận được sự áp lực trong ánh mắt kia, cố tình đương sự lại không hề phát hiện ra.
Hứa Trản quay đầu lại, vừa nhìn thấy Sơ Nhất, hắn lập tức ngây ngẩn cả người:
"Con..."
Khuôn mặt quen thuộc này... khiến hắn đột nhiên nhớ lại thời niên thiếu. Đúng là ám ảnh kinh hoàng, nghĩ lại mà rợn người.
Cùng lúc đó, Sơ Nhị cũng đã tới nhà của Hạ Tấn Sinh, quả thật người đàn ông này đáng tin cậy hơn Hứa Trản nhiều. Hắn năm nay đã ba mươi tuổi, thành thục lại ổn trọng, tạo cho người ta một loại cảm giác cực kì an toàn đáng tin. Nhưng mà ở trong mắt Sơ Nhị, hắn vẫn là một ba ba ngốc suýt chút nữa bị hồ ly tinh câu đi.
Hạ Tấn Sinh tươi cười làm thân, khom lưng bế Sơ Nhị lên: "Ba ba tên là Hạ Tấn Sinh."
Hắn còn chưa cảm thấy gì, tổ quay phim đã ngạc nhiên xì xào: "Gì vậy? Đôi này không khác gì cha con luôn!" Cả hai khuôn mặt như cùng một khuôn đúc ra, nếu nói không phải thân sinh... Từ từ, không phải cậu bé này chính là người đầu tư một khoản tiền lớn, chỉ định Hạ Tấn Sinh vào vai ba ba sao? Hình như bọn họ vừa mới phát hiện ra một chuyện tày đình gì đó.
Đương nhiên, tổ quay phim cũng chỉ dám YY trong lòng, không dám tìm tòi quá sâu.
Sơ Tam lớn lên rất giống Văn Khanh, nhưng lại di truyền sự lười biếng của Phương Tử Thanh, hai cha con vừa mới gặp nhau, chưa nói được mấy câu đã nằm lăn lê bò toài trên sofa lông cừu. Về sau nhân viên nhìn không nổi nữa, đưa ra một nhiệm vụ là ba ba cùng con phải làm cơm trưa.
Phương Tử Thanh không phản đối, hỏi Sơ Tam một tiếng: "Muốn ăn gì?"
Sơ Tam chậm rì rì nâng mí mắt lên: "Ba biết làm gì?"
"Mỳ."
"Nga."
Vì thế, dưới ánh mắt khiếp sợ của tổ quay phim, mỗi người ôm một hộp mì gói. Phương Tử Thanh còn tri kỷ hỏi Sơ Tam muốn ăn thêm gì không, hắn lấy từ trong tủ lạnh một chiếc xúc xích ăn liền, trực tiếp bẻ làm đôi để vào trong hộp mì.
Lười đến mức tận cùng.
Sơ Tứ năm nay mới ba tuổi rưỡi, vẫn vô cùng non nớt. Bởi vì Thẩm Nhược Sơ ở chung với cha mẹ, cho nên khi Sơ Tứ xuất hiện, người vui mừng nhất không phải Thẩm Nhược Sơ mà là cha Thẩm mẹ Thẩm. Thẩm Nhược Sơ đã gần ba mươi rồi mà còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, hai vợ chồng già vì thế rất muốn được ôm cháu trai vào lòng. Sơ Tứ xuất hiện chính là để thỏa mãn nguyện vọng của hai người, từ sáng sớm hai ông bà đã chuẩn bị phòng ngủ cho bé, cha Thẩm còn đích thân làm một món đồ chơi thủ công, hoan hỉ chờ "Tôn tử" đến.
Sơ Tứ vừa đến liền ngọt ngào gọi ba ba, ông nội và bà nội - làm cho hai ông bà hạnh phúc cười tít mắt, vội vàng ôm lấy bé: "Ai u bảo bối ngoan quá, nếu là cháu ruột của ông bà thì tốt rồi!"
Hai người đều đã già nên mắt không còn tốt như trước, nhưng khi đứng ở khoảng cách gần, bọn họ không khỏi ngạc nhiên nói:"Đứa bé này giống y như đúc Nhược Sơ hồi học tiểu học!"
"Để tôi nhìn xem nào. Không sai!" Bọn họ đang muốn hỏi Thẩm Nhược Sơ, nhưng lại nhìn thấy một đống camera xung quanh nên cố gắng nhịn xuống. Chẳng qua càng thêm yêu thích Sơ Tứ, nếu nói ban đầu có năm phần thích, thì hiện tại chính là mười phần.
Sau khi kết thúc lịch trình hai ngày một đêm, người một nhà lưu luyến không rời tạm biệt Sơ Tứ. Lúc này mẹ Thẩm mới hỏi Thẩm Nhược Sơ: "Con trai, mẹ cũng không phải người có tư tưởng bảo thủ. Nếu con có con riêng bên ngoài thì cứ mang về đây, mẹ sẽ nuôi nó. Không cần giấu giấu diếm diếm để thử lòng cha mẹ đâu."
Thẩm Nhược Sơ: "?"
Mẹ Thẩm cho rằng hắn giả ngu, dứt khoát nói ra suy nghĩ của bản thân: "Đứa nhỏ này không phải con của con sao? Con có thể giấu được người khác nhưng sao giấu được mẹ. Chẳng qua bây giờ con trưởng thành nên vỡ nét hết rồi, không còn giống như hồi nhỏ nữa. Nhưng Sơ Tứ bây giờ không khác gì con thời còn học tiểu học cả, nói không phải thân sinh thì ai tin chứ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận