Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 293


Đi hai bước, cô lại quay trở lại, từ trong không gian lấy ra hai con heo dị thú ném lên mặt đất: "Đúng rồi, cái này cho mọi người, hôm nay bắt được nhiều." Những người này chắc hắn không mang theo quá nhiều lương khô.
Chu Hàn Châu cũng nhảy từ trên xe xuống, tiến lên nhìn một chút, hai con heo này đầu lớn hơn, da dày hơn, răng nanh lại sắc bén hơn so với heo bình thường: "Đây là heo dị thú?" Theo như tài liệu của Văn Khanh có thể thấy dị thú và tang thú khác nhau, cũng biết dị thú và dị thực đều có thể ăn.
Văn Khanh gật đầu: "Đúng, dị thú và tang thú phân biệt rất dễ, trong tư liệu có viết, tôi không nói lại. Nhưng cần chú ý, dị thú cũng có tính công kích, thậm chí giống như con người - chúng cũng thức tỉnh dị năng."
Chu Hàn Châu cười khổ: "Cái này chúng tôi đã lĩnh giáo qua, trong quân khu có một con ch.ó tiến hóa ra dị năng hệ Hỏa, dựa theo cô hẳn là dị thú cấp một, chúng tôi bị hành hạ rất mệt mỏi."
Văn Khanh có thể tưởng tượng cảnh tượng đó, cấp một cùng sơ cấp không đơn thuần chỉ là khác nhau dị năng, giếc nó chắc chắn phí không ít công sức: "Tang thú sơ cấp tận thế cực ít, mọi người gặp phải đúng là không may."
Chu Hàn Châu cười khổ, hắn chưa nói bọn họ còn có một zombie cấp một, đâu phải chỉ là không may, chắc chắn là cực kỳ không may!
Sau khi tách khỏi quân đội, Văn Khanh trở lại căn cứ của mình, ba người Liêu Thao sáng nay đã ngồi chia sẻ kinh nghiệm và những thiếu sót khi sử dụng dị năng, Vương Hâm trong phòng bếp nấu cơm. Lúc Văn Khanh đi vào, hắn đã nấu xong cơm, nhìn cô lại gần, gãi gãi đầu cười nói: "Điện không dùng được, tôi dùng phương pháp nấu cơm mẹ tôi dạy."
Văn Khanh nhìn thoáng qua, là cho gạo và nước và chậu inox hấp cách thủy, lúc ở thời cổ đại không có nồi cơm điện, cô cũng nấu như thế.
"Cũng được, tôi trước kia cũng từng nấu thế này." Văn Khanh mỉm cười, cô có thể nhìn ra sau khi ba người Liêu Thao thức tỉnh dị năng, Vương Hâm có áp lực, muốn làm nhiều việc để giảm bớt bất an trong lòng.
"Vừa vặn, sườn heo hôm qua chưa dùng thì trưa nay luộc đi, sau đó lại làm thêm một tô thịt bò cay."
"Hôm nay ăn thịt luộc?" Bàn Tử đi vào phòng bếp, dãi rỏ đầy miệng: "Luộc thịt đi, luộc thịt ăn với cơm!"
Văn Khanh ngước mắt nhìn, phía trước nơi nào cũng là tường đổ, đất khô cằn phế tích, những người sống sót thì cả người bẩn thỉu, vẻ mặt chếc lặng lái xe đi lánh nạn, zombie lảng vảng thành đàn, ngửi thấy mùi m.á.u liền hưng phấn đuổi theo, sau đó vây lại một chỗ chia ra ăn...
Đây mới là dáng vẻ thật sự của mạt thế.
Nếu so sánh, Ninh thành thật sự là thiên đường thời mạt thế.
Liêu Thao ném ra một quả cầu lửa dọn sạch mấy con zombie gần đó, quay đầu lại hỏi Văn Khanh: "Lão đại, qua huyện này là đến Động thành, chúng ta có nên nghỉ ngơi ở đây một chút không?"
Văn Khanh gật đầu: "Được."
Bọn họ rời Ninh thành đã hai ngày, trên đường đi coi như bình yên, nhóm nhỏ zombie đến không ngừng nhưng cũng không gây ra trở ngại quá lớn. Mục đích của chuyến đi này là tới Động thành – địa bàn của nam chính Diệp Cung.
Ninh thành dưới sự quản lí của Văn Khanh và Chu Hàn Châu - trong vòng một tháng ngắn ngủi đã đi vào quỹ đạo, nếu như không phải thỉnh thoảng xuất hiện zombie, dường như mọi người đều cho là tận thế chưa từng tới, cho nên Văn Khanh an tâm rời đi.
Có Văn Khanh cố tình phát sóng trực tiếp, cô tin tưởng Trái Đất sẽ không rơi vào kết cục giống như nguyên tác, nhưng vẫn còn có một số nhân tố không xác định cần phải giải quyết, ví dụ như sáu "hệ thống sinh tồn".
Liêu Thao được Văn Khanh đồng ý, thành thục dọn sạch một khu đất trống, lấy từ trên xe xuống mấy thứ như nồi, bát, bình gas cẩn thận đặt xuống đất, làm xong hết mới đến trước mặt Văn Khanh xoa xoa tay hỏi: "Lão đại, chúng ta hôm nay ăn gì?"
Đối với một kẻ tham ăn mà nói, thu hoạch lớn nhất khi Liêu Thao đi theo Văn Khanh là mỗi ngày đều được ăn đồ ăn ngon khác nhau, so với đồ ăn của hắn trước tận thế còn ngon miệng hơn! Rõ ràng nhìn nguyên liệu nấu ăn rất bình thường, thế nhưng cô tùy tiện chế biến một chút lại trở thành mỹ vị ăn muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi! Liêu Thao từng hoài nghi, lão đại có buff mỹ thực!
"Chúng ta không mang nhiều nguyên liệu nấu ăn, ăn đơn giản một chút, cơm chiên Dương Châu (*) nhé?"
(*) Là cơm chiên trứng, có tôm và lạp xưởng. Một món ăn khá phổ biến ở Trung Quốc.
"Được được được! Lão đại làm gì cũng ngon!" Liêu Thao nuốt nước bọt gật đầu cổ vũ, đây là nguyên nhân Văn Khanh thích mang theo hắn ra ngoài, lần này cô không mang theo ai ngoại trừ Liêu Thao, thật sự vị tiểu mập mạp này là vua nịnh nọt, ăn gì cũng được, không chỉ một mình ăn ngon mà còn khiến người ta nhìn thấy cũng thèm, giống như trong truyền thuyết hắn có thể làm người ta ăn nhiều hơn hai bát cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận