Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 309


Nguyễn Mạnh vội vàng từ chối: "Không, tôi, tôi chỉ bán rượu, không làm chuyện khác."
Cố Thanh Thành không lên tiếng, ánh mắt rất có tính áp bức nhìn Nguyễn Mạnh, mãi đến khi cậu không chịu nổi áp lực, thỏa hiệp ngồi xuống. Cố Thanh Thành mới hài lòng cười nói: "Thông minh, nghe lời một chút mới làm người ta thích."
Nguyễn Mạnh oan oan ức ức ngồi bên cạnh hắn, giống như một cô dâu nhỏ bị ức hiếp. Trên đầu đeo cài tóc tai thỏ làm cậu đáng yêu hơn mấy phần, dù chính cậu nói cậu là nam sinh chắc cũng sẽ không có ai tin.
Cố Thanh Thành một bên lắc chén rượu, một bên hững hờ quan sát Nguyễn Mạnh. Ngay lúc nãy, cuối cùng hắn cũng xác định được mối nghi ngờ bấy lâu của mình, hắn không thích phụ nữ, mà là ——
Thích đàn ông.
Đối diện với cơ thể trần trụi của Nguyễn Mạnh, hắn vậy mà bị kích thích! Mà lúc này trong đầu hắn không phải hình ảnh Nguyễn Mạnh mặc đồ nữ mà là dáng vẻ cậu mặc đồ nam, muốn khóc mà không khóc được trong thang máy.
Cuối cùng biết rõ xu hướng tính dục của mình, Cố Thanh Thành không hề cảm thấy nhẹ nhõm mà càng thêm bực bội, Cố gia sẽ không muốn môt người thừa kế đồng tính luyến ái!
Trong lòng hắn có một giọng nói vang lên rằng, có lẽ hắn nhầm, bởi vì Nguyễn Mạnh trong bộ nữ phục quá mức xinh đẹp nên mới làm hắn bị kích thích...
Đột nhiên, Cố Thanh Thành duỗi tay ra ôm Nguyễn Mạnh vào lòng, ngay sau đó, một nụ hôn đầy mùi cồn rơi xuống môi Nguyễn Mạnh.
Hắn muốn kiểm chứng một chút, thử một lần để xem rốt cuộc có phải ảo giác của hắn hay không.
Nguyễn Mạnh ban đầu là bối rối một chút, tiếp theo kịp phản ứng kịch liệt giãy dụa ra, nhưng sức của Cố Thanh Thành quá lớn, cậu thoát không được. Mà Cố Thanh Thành càng hôn càng sâu, dường như muốn lạc lối trong nụ hôn này...
Văn Khanh sắp đi ngủ thì nhận được một tin nhắn, không có dãy số, chỉ có bốn chữ:
Mọi thứ thuận lợi.
Giang Tiểu Mãn phát hiện gần đây mình cực kỳ may mắn, luôn trong lúc khó khăn nhất, bất lực nhất gặp được quý nhân trợ giúp. Lúc nghèo không có cơm ăn, chị Văn Khanh thuê nhà cậu, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi giúp cậu vượt qua gian nan; lúc mẹ bị bệnh hành hạ không chịu đựng nổi, chị Văn Khanh giúp cậu tìm được người hiến thận; mà bây giờ, lúc cậu có nhu cầu cần tiền gấp để giải phẫu, thì lại có người trực tiếp gọi điện thoại tới ký hợp đồng với cậu, thậm chí lúc cậu kiên trì muốn ứng trước một nửa tiền lương cũng vui vẻ đồng ý...
Đối với chuyện này, Giang Tiểu Mãn vô cùng đội ơn, khiến cho cậu biết được thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt, cho dù là bèo nước gặp nhau hay không quen nhau, cũng chỉ có người xa lạ mới mang tới sự ấm áp.
Giang Tiểu Mãn chờ đợi mẹ làm xong giải phẫu. Cuộc phẫu thuật vô cùng thuận lợi, không có phản ứng bài xích, bác sĩ nói nên tĩnh dưỡng thật tốt, tháng sau là có thể xuất viện.
Điều này lại làm Giang Tiểu Mãn lần nữa cảm động đến rơi nước mắt, nếu không có sự trợ giúp của người khác, cậu nhất định sẽ không thuận lợi cứu mẹ trở về như thế.
Mẹ cậu nói, người tốt thì phải báo đáp thật tốt, cho nên cậu nhất định phải cố gắng, tuyệt đối không phụ sự trợ giúp của những người ấy. Cho dù là chị Văn Khanh hay là công ty, cậu chắc chắn sẽ cố gắng gấp đôi hồi báo bọn họ.
Mang theo suy nghĩ như vậy, Giang Tiểu Mãn càng thêm nghiêm túc, một là vì báo đáp công ty, cố gắng mang đến lợi ích cho công ty; hai là hi vọng số lượng fans hâm mộ tăng, sau đó lại mở thêm một vị diện, đổi được vật tốt đưa cho chị Văn Khanh.
Cậu không phải ca sĩ chuyên nghiệp, vì fan hâm mộ mà cố gắng mỗi bài hát đều hát thật tốt. Mỗi ngày cậu tốn rất nhiều thời gian luyện tập ghita và kỹ thuật ca hát, thậm chí còn đi nghiên cứu những thứ như livestream, thử giao lưu cùng người xem, thử kể một chút tiết mục nhỏ, cố gắng để khiến mình trở nên thú vị hơn...
Mà sự nỗ lực này chắc chắn có hồi báo, chậm rãi, số lượng người xem dần tăng lên, cũng có fan hâm mộ giúp cậu tuyên truyền, cuối cùng, trước đêm mẹ cậu xuất viện, fans hâm mộ của cậu đã đạt đến con số một vạn. Bên công ty cũng gọi điện thoại tới nói, hợp đồng đã chuẩn bị tốt, sẽ nhanh chóng gửi tới cho cậu, để cậu chuẩn bị sẵn sàng.
Giang Tiểu Mãn cúp điện thoại, không chút chờ đợi gọi ra hệ thống, rút ra vị diện thứ hai.
"Vị diện cao cấp, vị diện cao cấp, vị diện cao cấp..." Giang Tiểu Mãn một bên cầu nguyện, một bên ấn nút mở, rút ra Z5079.
Màn hình lóe lên một cái, nhảy ra một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, gian phòng sau lưng hắn nhìn qua có cảm giác cực kỳ khoa học kỹ thuật. Người đàn ông này vô cùng trấn định, thần sắc nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc.
Giang Tiểu Mãn có chút khẩn trương chào hỏi hắn: "Xin chào."
"Chào." Người đàn ông tóc vàng khóe môi cong lên: "Thoạt nhìn hình như là người mới, thật phiền phức, tôi không thích giao thiệp cùng người mới, bọn họ cái gì cũng không hiểu, vô tri lại ngu xuẩn, đồ tốt không có, còn hay thích hỏi lung tung này nọ... Đương nhiên, tôi không phải đang nói cậu, cậu chắc chắn là người mới hiểu chuyện, đúng không? A3697."
Bạn cần đăng nhập để bình luận