Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!
Chương 272
Cho nên, phải tìm một người ôn nhu uyển chuyển, tâm tư thuần túy, biết chiếu cố người khác, lớn lên lại xinh đẹp, quan trọng nhất chính là tính cách phù hợp với Hàn Quân Thanh, vậy không cần nghi ngờ, Chu Niệm Thi chính là người thích hợp nhất. Đối với việc hai người ở bên nhau, Văn Khanh cảm thấy rất vui mừng.
Nhìn thấy hắn có một cuộc hôn nhân mỹ mãn, nhìn thấy hắn sinh được một đôi trai gái, nhìn thấy hắn cong môi mỉm cười, trên mặt mang theo hạnh phúc nhàn nhạt,... Cô càng ngày càng ít xuất hiện, cố gắng hết sức để bản thân trở nên mờ nhạt trong cuộc sống của hắn, cho đến lúc rời khỏi.
"Cô phải đi đúng không?"
[...... Ừ ]
"Tôi cũng sắp chếc rồi."
Văn Khanh trầm mặc.
"Tôi vẫn luôn tò mò về lai lịch của cô, tò mò vì sao lúc trước cô lại chọn tôi."
[ Do mẹ của cậu nhờ tôi tìm cậu, để cho tôi đến giúp đỡ cậu. ]
Người sắp chếc, cô cũng không có cái gì không thể nói.
"Quả nhiên." Trên mặt của Hàn Quân Thanh hiện lên một chút thất vọng nhưng lại nhanh chóng nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Tôi biết là có liên quan đến mẹ mà, nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy, bà ấy vừa chếc cô liền xuất hiện."
"Quên đi, tôi sẽ không hỏi lai lịch của cô, nhưng mà tôi vẫn muốn cảm ơn cô, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết tin tức của mẹ mình, cũng cảm ơn sự giúp đỡ của cô. Có thể làm bạn với cô chính là sự may mắn lớn nhất của tôi, tôi không biết những việc thiện mình làm có giúp ích cho cô không..."
[ Có. ]
"Vậy là tốt rồi, nếu không tôi sẽ rất áy náy..."
Nụ cười trên mặt hắn càng ngày càng nhẹ nhàng, ánh mắt vẫn sáng ngời như trước. Hắn ngồi trên ghế bập bênh, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng phủ lên người vô cùng ấm áp, cháu gái nhỏ nhất đang chạy băng băng ở trong vườn hoa, mọi thứ đều là tốt đẹp như vậy.
Ý thức dần dần hỗn độn, hắn mới hỏi ra một vấn đề cuối cùng: "Tôi có thể... Nhìn thấy cô được không? "
Ngay sau đó, hắn thấy một cô gái rất xinh đẹp chậm rãi ngưng tụ ra trước mặt hắn, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống, đôi mắt sáng ngời rực rỡ như đá quý, làn da mềm mại tinh tế, trắng như tuyết,... Xinh đẹp làm cho người khác phải kinh ngạc cảm thán. Khóe miệng hắn chậm rãi cong lên: "Cùng với tưởng tượng của tôi, giống nhau như đúc.... "
Hơi thở của sinh mệnh dần dần biến mất, trên mặt hắn vẫn còn đọng lại nụ cười của khoảnh khắc hạnh phúc cuối cùng.
Văn Khanh thở dài một hơi, cũng biến mất theo.
*
Nhìn Hàn Văn Khanh nhảy vào Chuyển Sinh Trì, đầu ngón tay của Văn Khanh vừa động, một tia công đức b.ắ.n vào trong linh hồn của đối phương. Cô không phải thánh mẫu, sẽ không đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng đối với những người có con đường số phận đầy chông gai thì cô cũng không ngại chia cho họ một phần công đức - để đối phương kiếp sau có thể đầu thai thật tốt.
Cho đến tận bây giờ, chỉ có thế giới sủng phi Hứa Văn Khanh cùng với thế giới này mới được cô chúc phúc công đức. Tiễn Hàn Văn Khanh đi, cô mới phát hiện ra trong không gian quá mức yên tĩnh, cứ cảm thấy hình như thiếu thiếu thứ gì đó, cho đến khi nhìn thấy cái kén của Tiểu Phượng Hoàng thì mới Văn Khanh mới nhớ ra, thì ra là thiếu một con gà.
Văn Khanh đi qua đi lại, cẩn thận nhìn, gia hỏa này lại thăng cấp, linh khí bao thành cái kén bọc nó lại, nhìn không rõ tình hình bên trong như thế nào. Nhưng chắc là lần này, Phượng Hoàng thắng xong là có thể trở thành thiếu niên rồi.
Chuông Chiêu Hồn vang lên, cô đi ra giữa sân, chờ đợi người ủy thác tiến vào.
Người đi vào mặc một bộ trang phục màu đen, khí thế sắc bén, giống như thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ, để lộ mũi nhọn sắc bén, trên người mang theo sát khí dày đặc. Cô nhanh chóng đến Vãn Sinh Thạch để nhìn một chút tư liệu của đối phương.
Thế giới mạt thế.... Haiz! Cô không thích nhất chính là thế giới này.
"Cô có tâm nguyện gì chưa làm xong?"
"Tâm nguyện chưa làm xong.... " Sắc mặt người ủy thác bình tĩnh, ánh mắt lãnh khốc: "Sống ở mạt thế, chếc rồi thì chính là giải thoát, còn có tâm nguyện gì nữa chứ?"
*
Khi Văn Khanh mở mắt ra một lần nữa, xung quanh là một căn phòng nhỏ hẹp, thân thể không hiểu sao lại có một cơn đau đớn kì lạ. Cô cố nhịn loại cảm giác không thoải mái này, lấy điện thoại ở dưới gối ra, nhìn thời gian, bây giờ là -- 13 giờ 7 phút, ngày 18, tháng 8, năm 2102, mạt thế buông xuống đã được 1 giờ.
May quá, khoảng thời gian này còn chưa tệ lắm.
Bên ngoài cửa sổ một mảnh tối om, không thấy rõ bất cứ thứ gì, toàn bộ thế giới lâm vào trạng thái yên tĩnh như chếc, Văn Khanh biết, tất cả các sinh vật đều lâm vào hôn mê, mãi cho đến ngày mai mới có người tỉnh lại. Vì thế cô không chút do dự tiến vào trong không gian.
Linh khí tẩm bổ cơ thể, các loại đau đớn cũng chậm rãi biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận