Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 308


Cuối tuần, Văn Khanh về Tô gia ăn cơm với cha mẹ Tô, cha Tô nói đến một chuyện: "Cố Thanh Thành đổ mười hai tỉ vào mảnh đất kia, đào được ngôi mộ cổ tập thể, nghe nói có thể là của thời kỳ Thương Chu, còn là của giai cấp quý tộc..."
"May là khi đó chúng ta không liều chếc với hắn."
Văn Khanh cười không tử tế, xem ra là bùa xui xẻo đã phát huy tác dụng. Bây giờ Cố gia đang lên nên Văn Khanh ngay từ đầu không có ý định chơi liều cùng hắn, trước tiên cho hắn mấy lá bùa xui xẻo để hắn thương cân động cốt (*), sau đó lại ngồi làm ngư ông đắc lợi, chẳng phải rất tốt sao?
(*) Thương cân động cốt (伤筋动骨): ý chỉ bản thân bị trọng thương, sau ví von sự vật bị tổn hại nghiêm trọng.
Cha Tô nhìn Văn Khanh, ho một tiếng: "Khiêm tốn một chút, cười trên nỗi đau của người khác cũng đừng rõ ràng như vậy."
Văn Khanh cùng mẹ Tô đồng thời bị ông chọc cười, cha Tô hiếm khi hài hước được một lần, có thể thấy được hiện tại tâm tình ông vô cùng tốt. Lúc tranh mảnh đất này, Tô gia cũng là rơi vào tình thế bắt buộc, trước đó Cố gia cũng không truyền ra ngoài nói là muốn mảnh đất này. Có điều đó là ngày thứ hai sau khi Tô gia từ chối lời đề nghị kết thông gia của Cố gia, cũng không biết Cố Thanh Thành có phải tức giận Tô gia không biết điều hay không, lúc đấu giá cắn chặt Tô gia không tha, ý đồ nhắm vào rất rõ ràng cho nên cũng khó trách cha Tô lúc này cười trên nỗi đau của người khác.
Tô gia bên này vui vẻ hòa thuận, Cố Thanh Thành bên đó lại vô cùng phiền não, dù là hắn từ trước đến nay tỉnh táo trầm ổn, mười hai tỉ uổng phí trôi theo dòng nước, cũng không nhịn được tức đến mức đau tim. Thật ra hắn không biết gì về việc quy hoạch mảnh đất này trước buổi đấu giá, nhưng lúc nhìn thấy người Tô gia, không hiểu sao lại quyết tâm muốn giành được mảnh đất này vào tay, tuyệt đối không thể để Tô gia vừa lòng đẹp ý.
Kết quả, mảnh đất này rơi vào tay mình. Hắn tung hoành trên thương trường nhiều năm như vậy, tính toán không một chỗ sai sót, chưa bao giờ bị thiệt hại lớn như vậy, tự nhiên nuốt không trôi cục tức này. Hắn thậm chí nghi ngờ liệu có phải Tô gia gài bẫy hắn không, nếu không thì sao đang đấu giá được giữa chừng lại không muốn nữa?
Lúc này, đương nhiên hắn quên mất mười hai tỉ không phải một con số nhỏ, vượt quá dự toán cũng là bình thường, thế nhưng đối với một người đang bào chữa cho sai lầm của mình, căn bản sẽ không cân nhắc nhiều như vậy.
Tâm tình Cố Thanh Thành không tốt, đang chuẩn bị ra ngoài thư giãn một lát. Ngay góc rẽ thang máy vô tình đụng phải một người đàn ông. Đối phương vừa gầy lại vừa nhỏ, lúc đụng nhau với hắn giống như bị hắn ôm vào lòng. Một làn hương hoa nhài nhẹ nhàng xông vào mũi, Cố Thanh Thành nhíu mày rồi chậm rãi giãn ra.
"A, thật, thật xin lỗi, tôi, tôi không thấy có người..."
Đối phương giống một con hamster nhỏ bị hù sợ, mặt mũi tràn đầy hoảng hốt, hai tay thon dài trắng nõn chống trên n.g.ự.c Cố Thanh Thành, lắp ba lắp bắp nói xin lỗi.
Cố Thanh Thành bỗng dưng tâm tình vui vẻ, một tay phủ lấy hai tay đối phương hạ xuống, nhẹ nhàng phủi áo sơmi, đáp lại bằng giọng nói lạnh lùng từ trước đến nay: "Không sao."
Nói xong hắn liền hối hận, lo rằng giọng nói của mình quá lạnh lẽo cứng nhắc, liệu có làm hamster nhỏ này sợ hay không.
Quả nhiên, người đối diện căng thẳng hơn, thân thể khẽ run, nước mắt rưng rưng, vẻ như sắp bị dọa khóc.
Cố Thanh Thành có chút chán nản, nhưng hắn sẽ không dỗ dành người khác, đành phải lạnh lùng bước vào thang máy, không để ý đến cậu ta nữa.
Vốn dĩ chỉ nghĩ đây là một người qua đường, nhưng Cố Thanh Thành không ngờ hắn có thể gặp lại hamster nhát gan ở quán bar hắn hay lui tới. Điều làm cho hắn càng cảm thấy hứng thú là, đối phương mặc trang phục thiếu nữ thỏ, tóc buộc đuôi hai cái đuôi ngựa, ra dáng một cô gái đáng yêu đang bưng khay chào hàng rượu.
Thú vị.
Cố Thanh Thành rất hứng thú đánh giá đối phương, mãi đến khi đối phương phát hiện, hắn mới ngoắc ngón tay, ra hiệu cậu tới.
Đối phương vừa nhìn thấy hắn, đầu tiên là giật mình, mặt trắng bệch, tiếp theo nhận ra hành động của mình không ổn, lại lớn gan do do dự dự đến đây, dường như cảm thấy Cố Thanh Thành sẽ không nhận ra cậu.
Vẻ hứng thú trên mặt Cố Thanh Thành càng rõ, thật đúng là lần đầu tiên đụng phải người thú vị như vậy.
"Tên gì?" Cố Thanh Thành dáng vẻ ưu tú dựa vào trên ghế sa lon, thân ảnh chìm trong bóng đêm, giống như là vương giả bóng đêm cao không thể với tới.
Hamster nhỏ lắp ba lắp bắp trả lời một câu: "Nguyễn, Nguyễn Mạnh... Không, không phải, là Nguyễn Manh, Manh Manh Manh." Nhận ra mình đang mặc đồ nữ, Nguyễn Mạnh vội vàng sửa lại giọng nói.
Chuyển hướng gương gạo như thế sao có thể giấu giếm được Cố Thanh Thành? Hắn cũng không vạch trần, mà là thần sắc lãnh đạm ra hiệu cậu ngồi lại đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận