Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!
Chương 247
[Không cần nghi ngờ, thời gian sẽ chứng minh bổn hệ thống không hề gạt người! Bây giờ, cậu mở quà cho tân thủ đi, hệ thống-kun ban thưởng là may mắn của cậu, mong cậu có thể mở ra đồ tốt!]
Hàn Quân Thanh có chút hoài nghi, nhưng vẫn theo lời hệ thống nhấn mở quà tân thủ.
[Đinh! Chúc mừng kí chủ nhận được RMB x2W.] (*)
(*) Nhận được 2 triệu nhân dân tệ.
Hàn Quân Thanh ngây ngốc nhìn vào trong balo, hộp quà tân thủ biến mất, thay vào đó là một xấp tiền mặt, hắn theo bản năng đưa một bàn tay ra, tay phải trầm xuống, trong tay có thêm hai cọc tiền, mà bên trong hộp đã trống không.
Hàn Quân Thanh không dám tin: "Đây, đây là sự thật?"
Hàn Quân Thanh trong phương diện này thật sự là một tiểu bạch (*). Nếu hắn đã xem qua mấy bộ tiểu thuyết hệ thống thì cũng sẽ không kinh ngạc như thế, nói không chừng sẽ còn phàn nàn tại sao hệ thống của người ta mở ra đều là các loại vật phẩm thần kỳ như mỹ dung đan, tẩy tủy đan mà hắn lại chỉ mở ra được hai triệu tiền mặt? Nhưng hắn chính là tiểu bạch, cho nên Văn Khanh mới lừa được hắn.
(*) Tiểu bạch: ý chỉ người ngây thơ.
[Bất ngờ không? Bổn hệ thống phá lệ mở cửa sau, cho cậu thứ cần thiết nhất bây giờ!]
Hàn Quân Thanh có chút xấu hổ, hắn bây giờ thật sự xấu hổ vì trong ví rỗng tuếch, lúc đầu còn chưa tốt nghiệp, chỉ diễn qua hai bộ phim, chưa làm ra bao nhiêu tiền, toàn bộ số tiền tích kiệm đã dùng để chi trả viện phí cho mẹ, trong túi chỉ còn vài trăm tệ, sau khi tiêu hết hắn phải quay lại nghề cũ là đi làm công, không ngờ hệ thống lại cho hắn một khoản tiền lớn để giải quyết tình trạng khẩn cấp hiện giờ.
"Cảm ơn, tiền này tôi sẽ trả."
Văn Khanh cạn lời, đứa ngốc này, làm gì có chuyện kí chủ và hệ thống tính toán chi li như vậy, cho tiền còn muốn lấy lại. Nhìn những nhân vật chính khác, hệ thống cho cái gì cũng nhận, thậm chí còn cò kè mặc cả, thiếu cũng không được, lại không chịu dùng đầu óc để suy nghĩ, đĩa bánh từ trên trời rơi xuống có thể tùy tiện ăn sao?
[Tùy cậu, chờ cậu thành siêu sao, chút tiền ấy cũng không tính là gì. Bổn hệ thống yêu cầu cậu, nên chuẩn bị sẵn sàng, ứng phó những tên cực phẩm của công ty kìa, quân địch còn 5 giây nữa là đến chiến trường rồi.]
Hàn Quân Thanh sững sờ, vội vàng hỏi: "Cô nói rõ hơn một chút đi."
[Cậu đã không thể mang đến lợi ích cho bọn họ mà còn chiếm lấy nhà ở tốt, có người không vui chứ sao.]
Hàn Quân Thanh lúc này đã hiểu, công ty phái người đến lấy lại ký túc xá. Lúc trước hắn có nghe qua người đại diện nói nên mới sống ở kí túc xá do công ty sắp xếp, vì tình hình kinh tế của hắn không cho phép hắn mua một căn nhà có an ninh cao, nơi công ty sắp xếp tình hình bảo an vô cùng tốt, không cần phải lo lắng có chó săn lẻn vào. Mà lúc đó người đại diện cực kỳ xem trọng hắn, đề nghị cho hắn căn phòng tốt nhất, lúc đó không ít người đỏ mắt, chỉ là ngại người đại diện Dương Tùng nên mới không ai dám nói gì. Bây giờ Dương Tùng cũng từ bỏ hắn, thế là có người đến bỏ đá xuống giếng.
[Nhiệm vụ phó tuyến: Hủy hợp đồng với công ty. Thưởng 50 điểm tích lũy.]
Hàn Quân Thanh khẽ giật mình, trong nháy mắt hiểu được dụng ý của hệ thống. Bây giờ công ty đã đóng băng hắn, chờ đến lúc nhớ tới hắn không biết đã là ngày tháng năm nào rồi. Không có giá trị lợi dụng, công ty sẽ không dùng đến hắn, như vậy lại rơi vào một vòng lặp vô tận.
Mặc dù bản thân hắn không cho rằng những thứ đó là dơ bẩn, nhưng không chịu được chuyện cư dân mạng bị người khác dẫn dắt hắt nước bẩn lên người hắn. Bây giờ thừa cơ bị đuổi đưa ra yêu cầu hủy hợp đồng, mưu lược tìm đường ra này cũng không tồi.
Hạ quyết tâm, Hàn Quân Thanh chuẩn bị sẵn sàng, chờ người công ty tới cửa.
"... Tôi nói Hàn Quân Thanh anh cả đời này không thể nào tẩy trắng, chỉ có thể cầu nguyện kiếp sau đầu thai vào một nhà tốt. Công ty từ bỏ anh cũng là không còn cách nào khác, nể tình lúc trước công ty đối với anh không tệ, anh nên ngoan ngoãn sắp xếp đồ đạc rời đi đi, không nể mặt mũi đối với mọi người cũng chẳng có lợi ích gì, công ty còn có người đang chờ, anh chiếm hầm cầu, không phải... chiếm phòng không chịu đi, thì người mới không có chỗ để ở đâu."
Hàn Quân Thanh đã dự liệu được kết quả này, không quá bất ngờ mà bình tĩnh nói: "Tôi cũng là một thành viên của công ty, đương nhiên có quyền ở chỗ này, công ty quyết định đóng băng tôi, tôi không có lời nào để nói, nhưng nuôi tôi cũng là nghĩa vụ của công ty, tại sao lại muốn tôi dọn đi?"
Người tới đã sớm điều tra tình huống tài sản của Hàn Quân Thanh, biết hắn hiện tại trên người không có đồng nào, đã sớm dự liệu được hắn không muốn dọn ra ngoài lưu lạc đầu đường, cười nói: "Chuyện này, không có các nào khác, lúc nói chuyện nhẹ nhàng với anh anh không nghe, tiên lễ hậu binh, vậy cũng chỉ có thể cứng tới cùng, anh cần phải suy nghĩ cho kĩ, tiếp tục ở đây thì sẽ có người mỗi ngày đến gây chuyện phá cửa ném đồ, đến lúc anh chịu không nổi dọn ra ngoài mới thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận