Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 137


Sau khi ăn xong, Hạ Cung ra về, Từ Cẩn Ngôn cùng Vương Đại Xuyên cũng trở về đơn vị, Từ Niệm Sinh về phòng thu dọn hành lý. Lúc chuẩn bị mấy bộ quần áo, hắn lại bất chợt nhớ tới cái gì, đi đến bàn làm việc, mở ngăn kéo thứ hai, bên trong có một chiếc hộp nhỏ điêu khắc thành hình thiên nga.
Từ Niệm Sinh cầm lên, nhẹ nhàng mở ra, bên trong đặt một chiếc nhẫn nhỏ bện bằng rơm. Đây là thứ mà một ngày trước khi Văn Khanh rời đi, đưa cho hắn, cô nói: "Người thành phố rất thịnh hành việc đưa nhẫn cầu hôn, cháu đưa tạm thứ này nhé."
Thật ra, đây là lúc cô nhóm lửa thuận tiện làm.
Nghĩ đến tình cảnh lúc trước, Từ Niệm Sinh không khỏi cười một tiếng, hắn cũng không biết khi xưa chính mình nghĩ như thế nào, lại lén lút cất giấu chiếc nhẫn này? Mấy năm ở nông thôn cũng chưa làm mất.
Từ Niệm Sinh đóng chiếc hộp lại, có chút phiền muộn, gần đây không hiểu sao hay nghĩ đến nha đầu kia. Có vài thứ, ban đầu không phát hiện ra, nhưng theo thời gian trôi đi lại chậm rãi lên men, bành trướng, mãi đến khi bản thân không thể nào coi nhẹ nó được nữa.
......
Lần tiếp đãi này tương đối quan trọng, bên trên vô cùng quan tâm, chỉ chỗ tiếp đón ở sân bay thôi cũng đến một chục viên chức, đó chính là muốn người ta thấy được thành ý của bọn họ. Hơn nữa cũng cần phái quân đội bảo hộ ven đường, khách quý lần này là một vị Thần Tài, không thể xảy ra chuyện ở quốc gia bọn họ được.
Công việc của Từ Niệm Sinh là người phụ trách, vừa trò chuyện với thị trưởng Thượng Hải vừa chờ đợi. Không bao lâu liền truyền đến tiếng ầm ĩ của máy bay, tất cả mọi người tập hợp trận địa sẵn sàng đón tiếp quân địch, trông mong nhìn thấy vị nữ tỉ phú truyền kì này.
Lúc Văn Khanh một lần nữa bước chân lên mảnh đất này, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác quen thuộc. Chẳng trách người xưa hay nói lá rụng về cội, bên ngoài dù có phồn hoa như thế nào cũng không bằng sự thư thái khi ở nhà.
Cô bước xuống máy bay, liếc mắt một cái đã thấy được Từ Niệm Sinh trong nhóm người tiếp đãi, hết cách rồi, lão nam nhân nhà cô vẫn như hạc giữa bầy gà (*), muốn bỏ qua cũng khó.
(*) Hạc giữa bầy gà: ví với người nổi trội giữa đám đông.
"Đồng chí Vương Văn Khanh, tôi thay mặt quốc gia hoan nghênh cô trở về!"
Sau khi thị trưởng thành phố Thượng Hải thấy Từ Niệm Sinh chậm một nhịp, vội vàng tiến lên bắt tay cô, Văn Khanh cười vô cùng điềm đạm: "Xin chào đồng chí." Sau đó bắt tay từng người trong số họ.
Từ Niệm Sinh bối rối nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, tự nhiên rớt lại phía sau, lúc Văn Khanh đi đến trước mặt hắn, tất cả mọi người đều đang nhìn hai người. Hắn là người phụ trách chính trong đợt tiếp đãi này, phải đứng ở phía trước, không biết sao lại tụt xuống phía sau.
Văn Khanh không bắt tay hắn, mà giang hai tay ra cho hắn một cái ôm: "Đã lâu không gặp."
Tất cả mọi người đều sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, chuyện này, nghe nói ở nước Mỹ tương đối cởi mở, mọi người gặp nhau đều là ôm, thậm chí hôn má, ai da, đây là lễ tiết.
Có điều, đã lâu không gặp là có ý gì...
"Hai người quen nhau?"
"Ừ." Văn Khanh gật gật đầu: "Đồng chí Từ Niệm Sinh là vị hôn phu của tôi."
Một hòn đá tạo ra ngàn cơn sóng, sau khi mọi người kinh ngạc rơi hết tròng mắt, tất cả nhìn về phía Từ Niệm Sinh với ánh mắt sùng bái, đây mới là trâu bò nha! Vô thanh vô tức (*) bắt lấy nữ tỉ phú của nước Mỹ, so với đầu tư hay tình cảm gì đó, giữ Thần Tài ở lại trong nước mới là thực đả thực (**).
(*) Vô thanh vô tức: âm thầm.
(**) Thực đả thực (实打实): chân thật.
Từ Niệm Sinh vừa mừng vừa sợ, bất kể như thế nào hắn cũng không dám nghĩ đến người nọ lại là tiểu nha đầu mất tích gần mười năm! Biến mất mười năm thế nhưng lại tạo ra sự nghiệp lớn như vậy! Nha đầu này...
Một đám người trùng trùng điệp điệp rời khỏi sân bay, đoàn tiếp đãi nghĩ tới Văn Khanh vừa xuống phi cơ, không đi vào vấn đề chính luôn mà sắp xếp khách sạn cho cô nghỉ ngơi. Buổi tối sẽ chuẩn bị một bữa tiệc đón gió tẩy trần.
Mà quan hệ của cô và Từ Niệm Sinh cũng được cấp tốc báo lên trên.
Nữ tỉ phú này, trước đó vẫn không tra được bối cảnh của cô, chỉ biết cô là người Trung Hoa, mười năm trước bỗng nhiên xuất hiện ở thành phố New York nước Mỹ. Bất luận kẻ nào cũng tra không ra lai lịch của cô. Cô chủ động về nước đầu tư, Trung Hoa cũng phải gánh chịu nguy hiểm, bởi vì không biết lai lịch của cô, cho nên không xác định được cô là bạn hay thù.
Theo lẽ thường, dạng nhân tố bất ổn như vậy, không có khả năng để cô về nước, nhưng bởi cô hứa hẹn rất nhiều tiền bạc, cùng với vận chuyển trang thiết bị kỹ thuật hiện đại vô cùng động lòng người mới khiến phía trên mặc kệ nguy hiểm mà chấp thuận. Nhưng lại phái ra quân đội trông coi, một mặt là bảo vệ, mặt khác chính là theo dõi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận